Chương 29: Hỏa Tông Lang

Hứa Viêm xác định bản thân mình gặp phải bình cảnh, nếu không đột phá bình cảnh này, sẽ không thể rèn luyện thành Ngọc Cốt!

Chỉ kém một bước cuối cùng, nhưng lại trì trệ không tiến.

Dường như có một tấm chắn ngăn trở, nếu không đánh vỡ tấm chắn này thì Ngọc Cốt vô vọng.

Tuy nhiên, làm sao mới có thể phá vỡ cái chắn này, Hứa Viêm lại không có manh mối.

Mặc kệ hắn lưu chuyển khí huyết thế nào, không ngừng rèn luyện xương cốt ra sao thì trước sau vẫn luôn không có hiệu quả.

“Là ta cảm ngộ không cẩn thận sao? Chẳng lẽ muốn thả lỏng tâm thần, đi cảm ngộ linh cơ, mới có thể phá vỡ tấm chắn?”

“Nhưng ta có một loại cảm giác, cần áp lực, trong ngoài tương giao, mới có thể đột phá, nhưng ta không biết cần một loại áp lực gì…”

Hứa Viêm rơi vào trầm tư trung.

Hắn quyết định đi thỉnh giáo sư phụ.

Nhưng vào lúc này, Lý Huyền từ trong phòng đi ra.

“Đồ nhi, lại đây!”

Hứa Viêm mừng rỡ, sư phụ nhìn ra được ta gặp phải bình cảnh, đây là tới chỉ điểm ta sao?

“Sư phụ!”

Cung kính hành lễ nói.

Sắc mặt Lý Huyền có chút nghiêm túc, nói: “Đồ nhi, sau khi ngươi săn giết con hổ trong rừng Ác Sát, có lục soát toàn bộ rừng Ác Sát không?”

Hứa Viêm ngẩn ra, lắc đầu.

“Trong rừng Ác Sát, ngoại trừ con hổ, còn có một đầu hung thú, ngươi cẩn thận một chút, phải xử lý nó!”

Lý Huyền trịnh trọng dặn dò.

Từ mô tả trong nhật ký của Đại Ngưu, con hung thú kia không quá bình thường, lỡ như đi vào thôn nhỏ thì sẽ không ổn.

Đây là một mối đe dọa rất lớn.

Hứa Viêm nghe vậy thì hai mắt sáng ngời, trong lòng thầm nghĩ: “Trong rừng Ác Sát còn có một con hung thú sao? So với Xích Tinh Hổ càng mạnh ư? Ta đã hiểu, sư phụ muốn nói cho ta, mấu chốt đột phá là trong rừng Ác Sát!”

“Đánh chết hung thú, kích phát tiềm năng, đánh vỡ tấm chắn, Ngọc Cốt tất thành!”

Trong nháy mắt này, một tia sáng nhỏ chợt lóe lên trong đầu Hứa Viêm, hắn đột nhiên hiểu rõ, bản thân mình cần dạng áp lực gì mới có thể đánh vỡ tấm chắn, đột phá Ngọc Cốt.

Hung thú trong rừng Ác Sát chính là cơ hội của hắn!

Lập tức hưng phấp gật đầu, nói: “Sư phụ, ta đã hiểu, ta sẽ lập tức đi xử lý!”

Hứa Viêm hào hứng lên ngựa, trực tiếp rời thôn tiến thẳng vào rừng Ác Sát.

“Gấp gáp như vậy làm gì? Ta còn chưa nói xong đâu.”

Lý Huyền có chút hết chỗ nói.

Đồ đệ ngốc này sao vừa nghe được trong rừng Ác Sát có hung thú lại hưng phấn như thế?

Săn thú nghiện rồi sao?

“Người đông thế mạnh, hung thú hẳn là trốn không thoát.”

Lý Huyền thở dài nhẹ nhõm một hơi trong lòng.

Tuy rằng từ trong miệng Hứa Viêm hỏi thăm được, thực lực võ giả bên ngoài không tính quá mạnh, thuộc võ giả cấp thấp, nhưng người đông thế mạnh, đối phó một con hung thú vẫn không thành vấn đề.

Nếu là võ giả cấp thấp, hung thú dù có mạnh thì có thể mạnh đến đâu cơ chứ? lại mạnh cũng mạnh không đến như nào?

……

Hứa Viêm cưỡi ngựa đi tới rừng Ác Sát, bắt đầu tìm kiếm.

Khi tìm kiếm và thâm nhập sâu vào rừng Ác Sát, cây cối càng ngày càng thô to, đi tới đi lui, ngựa thế nhưng có chút run rẩy, tốc độ càng ngày càng chậm, thậm chí muốn lui về sau.

Hứa Viêm mừng rỡ, lưu chuyển khí huyết toàn thân, cảnh giác bốn phía.

Đột nhiên!

Một tiếng gào rống trầm thấp truyền đến, một thân ảnh như lửa đột nhiên đánh tới từ sau một cây đại thụ, răng nanh lộ ra ngoài, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Trực tiếp nhào về phía Hứa Viêm trên lưng ngựa.

Hai mắt Hứa Viêm sáng ngời, ỷ vào thân thể dũng mãnh, trực tiếp tung một quyền.

Một móng vuốt cũng đánh tới.

Bùm!

Hứa Viêm chỉ cảm thấy một cổ lực lượng khổng lồ truyền đến, trực tiếp hất hắn xuống khỏi lưng ngựa.

Con ngựa kia sợ tới mức trực tiếp bốn chân mềm nhũn, nằm bẹp trên mặt đất, run bần bật.

“Sao có thể!”

Lòng Hứa Viêm thất kinh.

Hắn chính là võ giả sắp rèn luyện ra Ngọc Cốt, một thân thực lực mạnh vượt ngoài tưởng tượng.

Nếu Xích Tinh Hổ gặp phải hắn lúc này, hắn tùy tay đánh một quyền cũng có thể đánh chết.

Bùm!

Hứa Viêm xoay người một cái trên mặt đất rồi bò lên,

Một thân ảnh rực lửa lại lần nữa nhào tới.

“A!”

Hứa Viêm hét lớn một tiếng, khí huyết toàn thân sôi trào, trực tiếp lao thẳng đến.

Bùm!

Một móng vuốt hung hăng vỗ lên ngực hắn, mà một quyền của Hứa Viêm cũng đấm thẳng lên trên người hung thú.

Hứa Viêm lảo đảo lui về sau vài bước, chỉ cảm thấy ngực sinh đau.

Mà hung thú cũng bị một quyền đấm lui về phía sau hai bước.

Giờ phút này, Hứa Viêm chăm chú nhìn lại, chỉ thấy quanh thân con hung thú có màu đỏ rực, đặc biệt là một vòng lông bờm trên cổ, đỏ rực như lửa, giống như một ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Đầu sói, mắt xanh, hai chiếc răng nanh dài chừng hơn thước lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, thân sau thế nhưng lại nhỏ hơn đằng trước, nhưng chân sau lại vô cùng tráng kiện.

Chân trước như bàn chân Hổ, lộ ra móng vuốt sắc nhọn như dao găm nhỏ.

Thân hình còn to hơn Xích Tinh Hổ một nửa, đứng ở nơi đó như có một khí thế hung hãn, đôi mắt xanh biếc khiến người ta có một loại cảm giác âm trầm thô bạo.

Bị đôi mắt này theo dõi, khiến người nhịn không được phải phát lạnh.

Giờ phút này, ánh mắt màu xanh biếc đã gắt gao mà nhìn chằm chằm Hứa Viêm.

Nó cảm nhận được một luồng khí huyết mãnh liệt trên người nhân loại này, khiến nó sinh ra ham muốn khát máu.

“Hỏa Tông Lang?!”