Chương 28: Nhật ký, Đại Ngưu?

Mà lúc này, Hứa Viêm đang đưa khí huyết vào xương cốt rồi nuôi dưỡng nó trong cốt tủy, cứ như vậy không ngừng nghỉ.

Ba ngày sau, Hứa Viêm cảm thấy xương cốt đau nhức, lúc đó mới bắt đầu tiến hành tu luyện.

Khi bước vào quá trình tu luyện, dường như Hứa Viêm quên đi tất cả mọi thứ, trong đầu chỉ có linh cơ huyền diệu của trời đất.

Ầm ầm!

Khí huyết trong cốt tủy đột nhiên gầm lên như cự long, cốt tủy bắt đầu nhanh chóng khởi động như thể nó đang sống lại.

Giờ phút này, Hứa Viêm chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều đau nhức khó tả.

Tê ngứa, đau đớn, căng trướng...

Xương cốt toàn thân đột nhiên phồng lên như sắp nổ tung, ngay sau đó lại co rút về, dường như đã bị thu nhỏ lại, thậm chí ngay cả cốt tủy cũng bị nén đến đông cứng.

Mỗi một lần phồng lên rồi co lại như thế, càng nhiều khí huyết thuần khiết hơn lại được sinh ra.

Dường như Hứa Viêm cảm giác được một sự chuyển động đã được sinh ra trong xương cốt.

Cảm giác lúc này còn thống khổ và khó chịu hơn cả lần luyện cốt đầu tiên.

Mồ hôi của hắn túa ra liên tục.

Hứa Viêm cắn răng kiên trì, mãi cho đến khi không thể chịu được nữa, cuối cùng hắn mới thu công lại.

"Kim Cốt đã hơi thả lỏng rồi..."

Hứa Viêm nhận ra rằng Kim Cốt vốn đã đến cực hạn, không thể luyện tiếp được nữa, nhưng bây giờ lại thả lỏng và trở nên mạnh mẽ hơn khá nhiều.

"Ta đã cảm ngộ đúng rồi, đường tới Ngọc Cốt không còn xa đâu!"

Hứa Viêm hào hứng không thôi, mấy ngày kế tiếp, hắn càng ngày càng luyện tập chăm chỉ hơn.

Đau đớn phải chịu cũng càng mãnh liệt hơn.

Bảy ngày sau.

Xương cốt vốn rực rỡ ánh vàng đã bắt đầu trở nên nhợt nhạt.

Tuy vậy nhưng sức mạnh của nó lại tăng lên hơn ba lần.

Nửa tháng sau, xương cốt toàn thân đều biến thành màu trắng, nhưng lại cứng rắn hơn Kim Cốt nhiều lần.

Khí huyết càng tinh khiết và cường đại hơn.

"Trước kia ta đã lợi hại như vậy, nếu luyện thành Ngọc Cốt thì ta còn lợi hại đến mức nào cơ chứ? Căn cơ võ đạo của ta vượt xa thiên kiêu thời Thượng Cổ nha!"

Hứa Viêm vô cùng phấn khích, hắn sắp luyện thanh Ngọc Cốt rồi.

Mười ngày sau, xương cốt toàn thân Hứa Viêm đã trở nên óng ánh, hắn chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi là sẽ đạt được Ngọc Cốt rồi.

Tuy nhiên, ở bước cuối cùng này, Hứa Viêm lại cảm nhận được một lực cản.

Có vẻ như hắn lại gặp bình cảnh và không thể lột xác được.

Hứa Viêm chỉ còn một bước lột xác cuối cùng để chính thức luyện thành Ngọc Cốt, vậy thì sao hắn có thể cam tâm được cơ chứ?

Vì vậy, hai ngày tiếp theo, hắn vẫn kiên trì tu luyện, thế nhưng chẳng có tiến triển gì, dường như phải phá vỡ một loại xiềng xích nào đó thì mới có thể hoàn thành bước lột xác cuối cùng này.

...

Lý Huyền không hề biết đồ đệ ngốc nhà mình lại sắp luyện thành Ngọc Cốt.

Hôm nay không có việc gì làm nên hắn xem lại một vài di vật của lão nhân gia trong thôn, toàn là các loại sách vở.

Người trong thôn đến đây tị nạn, có người biết đọc biết viết nên đã để lại sách vở, tuy rằng không nhiều, nhưng vẫn là những thứ được trân trọng nhất trong thôn.

Ba!

Một cuộn vải bố rơi xuống đất, Lý Huyền cúi xuống nhặt lên thì thấy trên cuộn vải có chữ viết.

"Đây là di vật của ai nhỉ? Hình như ta chưa từng xem qua."

Vì tò mò nên Lý Huyền mở cuộn vải ra.

Cuộn vải bố rất dài, sau khi trải rộng ra thì khắp mặt toàn chữ, có vẻ như nó là nhật ký thì phải?

"Đây là nhật ký của Đại Ngưu ư?"

Lý Huyền rất ngạc nhiên.

Đại Ngưu là một tên rất thô kệch, vậy mà gã lại viết nhật ký ư?

“Đại Ngưu chết ở rừng Ác Sát, có điều con hổ kia đã bị giết, cũng coi như là báo thù cho gã rồi."

Lý Huyền thầm thổn thức.

Lúc đó cả một đoàn người ra khỏi thôn, Đại Ngưu cũng ở trong số đó, nhưng kết quả là chỉ có mình gã chạy thoát trở về.

Lý Huyền giở cuộn vải bố ra xem nhật ký của Đại Ngưu, quả thật hắn khá nhàn rỗi nên mới muốn xem một ít chuyện bát quái.

"Thế mà Đại Ngưu lại còn muốn cưới tám người vợ, tham vọng không nhỏ nha, thật đáng tiếc."

Khi lật đến cuối cuộn vải bố, đột nhiên Lý Huyền hơi giật mình, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc.

Ở phần cuối này, Đại Ngưu ghi lại rằng gã đã từng rời khỏi thôn một mình vì có chuyện muốn vào trong thành.

Ở bìa rừng Ác Sát, gã nhìn thấy một con mãnh thú!

"Con mà Đại Ngưu nhìn thấy không phải là con hổ kia!"

Trong làng có tin đồn rằng có mãnh hổ và mãnh thú trong rừng Ác Sát, Lý Huyền theo bản năng lại cứ nghĩ rằng ở đó chỉ có một con hổ thôi.

Trên thực tế, ngoài con hổ kia còn có một con mãnh thú nữa ư?

"Mãnh thú đó còn lớn hơn con hổ. Bờm của nó giống như lửa, răng nanh dài như..."

Nhìn những dòng miêu tả về con mãnh thú trong nhật ký của Đại Ngưu, Lý Huyền đã rất khiếp sợ, e là con mãnh thú này còn đáng sợ hơn cả con hổ kia.

Tại sao trong rừng Ác Sát, ngoài con hổ lại còn có một mãnh thú khác nhỉ?

Hổ là chúa sơn lâm.

Sao nó có thể cho phép một con mãnh thú khác tồn tại trong lãnh địa của nó?

Mà một mãnh thú to lớn và hung bạo như vậy sao lại cho phép con hổ chiếm giữ lãnh địa của nó?

"Lần đầu tiên ta nghe nói có mãnh thú trong rừng Ác Sát là nghe từ Đại Ngưu. Gã đã nhắc đến nó không chỉ một lần. Lúc mấy người định cùng nhau rời khỏi thôn, Đại Ngưu đã nhắc nhở rằng có mãnh thú nên rất nguy hiểm.

Mãi cho đến khi tên kia quay lại và tuyên bố rằng đã học được cách giết hổ, gã mới có đủ tự tin để rời khỏi thôn…”

Lý Huyền nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ con hổ kia là tiểu đệ của con mãnh thú trong rừng Ác Sát ư?

"Đồ đệ ngốc của ta dẫn người đi săn hổ, chẳng lẽ đã đụng phải mãnh thú kia rồi sao? Trông có vẻ là không phải, hay là vì thấy có nhiều người nên nó trốn đi và không chịu xuất hiện ư?"

"Không được, ta phải tìm đồ đệ ngốc để hỏi một chút, rồi để nó dẫn người đi lục soát rừng Ác Sát, nhất định phải diệt trừ con mãnh thú kia đi mới được!"

Lý Huyền thu dọn đồ đạc cẩn thận rồi ra ngoài tìm Hứa Viêm.