Chương 27: Bình cảnh Ngọc Cốt

Hứa Viêm bèn dồn toàn bộ thân hồn vào bài công quyết mấu chốt, không chút phân tâm, vứt bỏ mọi thứ, quên cả vật lẫn người để cảm nhận thâm ý của chúng.

“Đúng rồi, dưỡng chân ý, ta vốn tưởng rằng luyện khí huyết trong xương cốt chính là dưỡng chân ý, nhưng mà “ý” ở đâu nhỉ?”

“Tu luyện cốt tủy vốn chỉ là để nhập môn thôi, không có ý định tu luyện.”

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu Hứa Viêm, hắn phát hiện ra rằng mình đã hiểu sai về ý nghĩa của cái dưỡng chân ý trong bài công quyết.

Hắn chưa bao giờ thật sự dưỡng chân ý.

Thậm chí còn không biết “ý” nghĩa là gì.

“Khí huyết như long đúc kim thân, khi ta luyện Kim Cốt, khí huyết đã thật sự lưu chuyển như rồng chưa? Hình như nó trống rỗng, không có hình dạng, không dưỡng “ý” Khí huyết Chi Long thì làm sao mà xem như rồng được?”

Trong lúc hoảng hốt, Hứa Viêm cảm giác mình đã chạm đến giới hạn.

Chỉ cần vượt qua rào cản này, hắn có thể hoàn toàn hiểu rõ bài công quyết, phá vỡ xiềng xích Kim Cốt, bước vào giai đoạn Ngọc Cốt.

Tuy nhiên, hắn lại không thể vượt qua cái rào cản này.

Hắn bèn đau buồn một thời gian ngắn.

“Có nên đi hỏi ý sư phụ không nhỉ?”

“Không được, sư phụ đã giảng giải rất rõ ràng, bản thân ta phải tự lĩnh ngộ lấy “ý”, nhưng sao lại không thể hiểu được, chắc chắn là ta đã bỏ sót chỗ nào rồi…”

Ba ngày tiếp theo, khi tu luyện, Hứa Viêm luôn cố gắng hiểu các bài công quyết, muốn nhận ra “chân ý”, nhưng rốt cuộc vẫn luôn thiếu một chút.

Không thể vượt qua rào cản và hiểu được bản chất của nó.

Lý Huyền nghi hoặc nhìn tên đồ đệ ngốc của mình, ba ngày qua, tên đồ đệ ngốc ấy dường như có chút thất thần, thỉnh thoảng lại thể hiện dáng vẻ như mất hồn vậy.

“Luyện lâu thế rồi mà vẫn chưa thu hoạch được gì nên thất thần à? Cảm thấy bản thân không tốt sao?”

“Ta còn chưa nhận được Ngọc Như Ý, làm sao có thể xuống tinh thần như vậy được?”

“Để ta nghĩ cách bịa ra mấy câu thần bí lừa hắn xem.”

Lý Huyền rơi vào trầm tư.

Ngày hôm đó, sau khi ăn xong, Hứa Viêm chuẩn bị dọn bát đĩa thì Lý Huyền nói.

“Trong quá trình tu luyện không thể thiểu sự kiên trì. Nếu phát hiện mình gặp phải một nút thắt cổ bình*, không có tiến triển, ngươi có thể thả lỏng tâm trí, đừng suy nghĩ nhiều, cứ đi tìm hiểu hoa cỏ.”

(*瓶颈 (bình cảnh) thể hiện sự khó khăn, tắc nghẽn trong quá trình làm việc)

“Hiểu được bản chất của tự nhiên, nắm bắt được linh cơ tiềm ẩn quanh mình, nếu ngươi sớm lĩnh ngộ, võ đạo đại môn sẽ mở ra.”

“Từ xưa đến nay, có rất nhiều người tu luyện mãi mà không có tiến bộ, bị kẹt ở nút thắt cổ bình không cách nào đột phá, nhưng khi lĩnh ngộ được thì phá vỡ xiềng xích ngay.”

Lý Huyền trợn mắt nói bừa, lừa Hứa Viêm thế nào là linh cơ, nếu lĩnh ngộ được thì có thể bước vào võ đạo đại môn.

Nếu khổ thân tu luyện không được thì phải lĩnh ngộ.

Hứa Viêm nghe Lý Huyền nói xong cũng coi đó là chỉ dẫn của sư phụ về cách làm thế nào để cảm ngộ và phá bỏ xiềng xích.

“Nắm bắt linh cơ ẩn giấu xung quanh, hiểu từng nhành cây ngọn cỏ, hiểu tự nhiên của trời đất…”

Trong lúc đang sững sờ, dường như Hứa Viêm đã nhận ra điều gì đó.

"Đa tạ sư phụ chỉ giáo, đệ tử đã hiểu!"

Hứa Viêm cung kính nói.

Thấy mình lại lừa được đồ đệ ngốc, Lý Huyền gật đầu hài lòng.

Hai ngày tiếp theo, Hứa Viêm không tu luyện nữa, chỉ quanh quẩn trong thôn nhỏ, cho gà ăn, đi trồng rau, buổi tối hắn chỉ ngồi trên tảng đá ngắm sao trời.

Tâm hắn yên tĩnh đến lạ.

Không cố chấp đột phá Kim Cốt, không kiên trì tu luyện, dường như tâm hắn đã buông gánh nặng, khiến toàn thân càng thêm thư thái hơn.

Vào một khoảnh khắc nào đó, thậm chí hắn cảm thấy trời đất rất kỳ diệu.

Cứ như thế suốt ba ngày, Hứa Viêm nhổ cỏ xong, đang định rời đi thì đột nhiên phát hiện một con giun chui ra, chui vào trong đất.

Hắn còn thấy một con sâu nhỏ khác đang đào một cái lỗ trên đất.

Một tia sáng bỗng lóe lên trong đầu hắn, dường như có một ý tưởng nào đó chợt xuất hiện.

"Nuôi dưỡng chân ý, khí huyết như rồng... Ta hiểu rồi!"

Lúc này, Hứa Viêm cảm thấy mình hình như đã giác ngộ, một tia sáng lóe lên trong đầu, ngay lập tức, hắn đã hiểu được thâm ý trong công quyết.

"Chắc chắn có thể luyện thành Ngọc Cốt!"

"Nhờ có sư phụ chỉ dạy, ta mới có thể giác ngộ, mới nắm bắt được những linh cơ ẩn giấu xung quanh mình, bởi vì cảm ngộ được công quyết nên ta đã biết làm sao để có thể đột phá bình cảnh!"

Hứa Viêm rất phấn khích.

Ngày hôm sau, bình minh còn chưa tới, Hứa Viêm đã bắt đầu tu luyện.

Sau khi Lý Huyền nhìn thấy cảnh này, hắn hơi ngạc nhiên, tên đồ đệ ngốc này có thể phấn chấn lên nhanh như vậy và tiếp tục kiên trì rồi sao?

Chỉ cần Hứa Viêm không nhận ra hắn bị lừa là được.

Ngay khi thời hạn một năm kết thúc, quan hệ thầy trò sẽ bị cắt đứt, việc lừa gạt cũng sẽ đến hồi kết, một mình hắn sẽ đến nước Ngô và sống một đời bình dị!

Từ đó trở đi, e rằng sẽ không bao giờ gặp lại Hứa Viêm nữa.