Lý Huyền không biết rằng, Hứa Viêm đã nghe theo những lời hắn nói bừa mà luyện được Kim Cốt, lại còn hào hứng đến nói với hắn để được khen ngợi và công nhận.
Lúc này, Lý Huyền đang chiêm ngưỡng lễ vật mà Hứa Viêm tặng lần trước, đó là một thanh kiếm vàng và Ngọc Như Ý.
Thanh kiếm vàng được khảm bảo châu, toàn thân được làm bằng vàng, rất có giá trị.
Ngọc Như Ý được chạm trổ những đám mây vàng lượn sóng, toàn thân không chút tì vết, thoạt nhìn như được tạc từ ngọc thạch thượng hạng, giá trị của nó có khi còn hơn cả thanh kiếm vàng kia.
“Mặc dù giá trị của thanh kiếm vàng này không thấp, nhưng có nhìn thế nào thì ta vẫn cảm thấy Ngọc Như Ý quý hiếm hơn.”
“Viên ngọc này nhìn vào đã thấy thật hoàn mỹ, nó trong suốt như pha lê, cầm trên tay mang lại cảm giác ấm áp… Ta thích Ngọc Như Ý này hơn là thanh kiếm vàng ấy chứ.”
“Nếu có thể sở hữu một cặp làm vật gia truyền thì còn gì bằng.”
“Trước sau gì cũng là lừa, ta không quan tâm, lừa một bộ Ngọc Như Ý thì đã làm sao?”
Càng chiêm ngưỡng Ngọc Như Ý, Lý Huyền lại càng thích.
Hắn thầm nhủ mình nên sai tên đồ đệ ngốc kia tìm thêm một viên Ngọc Như Ý cho đủ một cặp làm vật gia truyền mới được.
Vừa hay, Hứa Viêm bước tới.
“Đồ nhi, ngươi tới thật đúng lúc.”
Lý Huyền tỏ vẻ hơi chán ghét kéo thanh kiếm vàng sang một bên, trong mắt hắn giờ đây chỉ yêu thích mỗi viên Ngọc Như Ý trong tay thôi.
“Ngươi xem, Ngọc Như Ý này không tì không vết, dịu dàng ôn nhu. Người ta nói, quân tử thích ngọc, vi sư cũng là người thích ngọc, nếu mà có đủ một cặp Ngọc Như Ý này thì hay biết mấy.”
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Viêm.
“Đồ nhi, ngươi hiểu không?”
Lòng hắn thầm nghĩ.
“Tìm cho vi sư đủ một cặp Ngọc Như Ý đi nào.”
Vốn dĩ Hứa Viêm phấn khích đến đây là để thông báo với sư phụ rằng hắn đã luyện Kim Cốt thành công, có thể sánh ngang với thiên kiêu thời Thượng Cổ.
Cuối cùng, đến nơi lại thấy Lý Huyền có chút chán ghét, còn kéo thanh kiếm vàng sang một bên, tay mân mê chiêm ngưỡng Ngọc Như Ý.
Hắn nói, quân tử thích ngọc, hi vọng có thể sở hữu cả cặp Ngọc Như Ý.
Hứa Viêm nghĩ thầm, lần sau về nhà, hắn sẽ tìm thêm một viên Ngọc Như Ý cho sư phụ.
Nhưng bỗng nhiên tim hắn lại đập thình thịch.
“Không đúng! Sao tự nhiên đúng lúc này sư phụ lại nói với ta chuyện mình thích ngọc?”
“Chắc chắn lời sư phụ nói có ẩn ý…”
“Ta hiểu rồi, sư phụ rất kỳ vọng ở ta, mong ta có thể luyện được Ngọc Cốt, cho nên mới dùng Ngọc Như Ý làm ẩn dụ, sư phụ thích Ngọc Cốt hơn Kim Cốt!”
“Nhưng sư phụ sợ ta không tiếp thu được, khó luyện Ngọc Cốt nên mới ẩn dụ bằng Ngọc Như Ý để nhắc nhở ta, nếu ta không hiểu được ẩn ý thì sư phụ cũng sẽ không quá nghiêm khắc với ta…”
“Như vậy thì mặc dù sư phụ không nói gì, nhưng nhất định trong lòng sẽ thất vọng về ta. Nếu ta không hiểu được ẩn ý trong lời của sư phụ, kỳ vọng của sư phụ đối với ta cũng sẽ giảm xuống. Người sẽ cho rằng ta chưa thật sự giác ngộ, một ẩn dụ như vậy mà cũng không hiểu nữa!”
Nháy mắt, não Hứa Viêm nhảy số, hắn cảm thấy ngoài mặt thì sư phụ muốn có đủ một cặp Ngọc Như Ý, nhưng thật ra là muốn hắn tiếp tục luyện cốt, không bỏ cuộc, không lùi bước, cố gắng chăm chỉ luyện Ngọc Cốt.
Nếu Lý Huyền mà biết Hứa Viêm đang nghĩ gì, chắc chắn hắn sẽ tức tối: Ta chỉ đơn thuần là muốn Ngọc Như Ý thôi mà!
Hứa Viêm suy nghĩ xong, cho rằng mình đã hiểu được ẩn ý trong lời của sư phụ, ánh mắt hắn đầy kiên định, nói.
“Sư phụ, đệ tử hiểu rồi, ta nhất định sẽ không để người thất vọng đâu!”
Lý Huyền nở nụ cười hài lòng.
“Ngươi hiểu là tốt, vi sư tin tưởng ngươi!”
Hứa Viêm cảm động vô cùng.
“Sư phụ rất kỳ vọng ở ta, hy vọng ta có thể vượt xa thiên kiêu thời Thượng Cổ!”
“Kim Cốt thì đã là gì, ta muốn luyện được Ngọc Cốt!”
Hứa Viêm không nhắc lại chuyện Kim Cốt của mình nữa, sư phụ đã biết cả rồi, nhưng sư phụ không để tâm đến Kim Cốt!
Tu luyện thêm lần nữa, tiếp tục luyện cốt, Hứa Viêm chợt phát hiện ra, cho dù hắn có lưu chuyển khí huyết hay tu luyện thế nào cũng đều không hiệu quả.
Có vẻ Kim Cốt là giới hạn rồi.
Dường như có một con sông khó vượt qua đang ngăn cản sự tiến bộ của hắn.
“Sư phụ nói, không phải do thiên phú hay cứ kiên trì, bền bỉ là có thể luyện được Ngọc Cốt, muốn luyện Ngọc Cốt thì phải có vận khí lớn, hoặc là được trời đất sủng ái, hoặc là sở hữu sự lĩnh ngộ siêu nhiên, có thể cảm nhận được đại đạo…”
Hứa Viêm trầm tư.
“Không biết ta có vận khí lớn hay không, chắc là không có rồi, được trời đất sủng ái, lại càng không, như vậy chỉ có một con đường, đó chính là lĩnh ngộ…”
“Sư phụ thường nhấn mạnh đến việc giác ngộ là để ta biết khả năng lĩnh ngộ của bản thân không tệ, nhắc ta ưu điểm của mình.”
“Nếu ta muốn luyện Ngọc Cốt thì chỉ còn cách dựa vào sự lĩnh ngộ.”
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, trong đầu Hứa Viêm lại xuất hiện hai hai bài công quyết kia.
“Minh tâm nhìn ta dưỡng chân ý, khí huyết như long đúc kim thân.”*
(*明心观我养真意,气血如龙铸金身: Tâm hồn trong sáng giúp ta luyện sự thành tâm, khí huyết tựa rồng tạo nên thân vàng.)
“Nhất định là ta vẫn chưa hiểu rõ hai bài công quyết mấu chốt này, nếu như ta có thể lĩnh ngộ nó, liệu có thể phá vỡ xiềng xích Kim Cốt để luyện thành Ngọc Cốt hay chăng?”