“Một khi luyện thành Kim Cốt, ta có thể sánh ngang với thiên tài thời cổ, như vậy ta có thể bắt đầu luyện tạng.”
“Chuyện nhập môn trong một năm cũng không còn là vấn đề lớn.”
“Về phần Ngọc Cốt, sư phụ đã nói rồi, cái đó không phải do thiên phú hay kiên trì mà luyện được, ta cũng không nên tham vọng quá nhiều.”
Luyện được Kim Cốt đã phi thường lắm rồi, Ngọc Cốt e là quá khó.
Nếu cứ ôm tham vọng, lãng phí thời gian để luyện Ngọc Cốt, sợ rằng sẽ khó lòng nhập môn trong vòng một năm.
Được sánh ngang với thiên tài cổ xưa thì còn gì mà không bằng lòng chứ?
Cho nên, sau khi Hứa Viêm luyện xong Kim Cốt thì bắt đầu luyện tạng.
Hắn có thể hiểu được phương pháp luyện tạng.
Vì vậy, Hứa Viêm vừa luyện cốt vừa bắt đầu nhớ lại phương pháp luyện tạng mà Lý Huyền đã dạy mình, cẩn thận lĩnh hội ý nghĩa cao thâm của nó.
Nếu dựa trên cơ sở luyện da, luyện cốt thì luyện tạng cũng không phải khó.
Phương pháp luyện tạng đã có rồi, nhưng để đạt hiệu quả cao thì phải hiểu cặn kẽ sự cao thâm của phương pháp đó.
…
Lý Huyền vừa ngáp vừa bước ra thì nhìn thấy Hứa Viêm đang tu luyện, hắn thầm thở dài:
“Tên đồ đệ ngốc này kiên trì thật, lại còn bình tĩnh như thế ư?”
Hắn có chút khó hiểu, suốt khoảng thời gian dài không cảm nhận được khí huyết, sao Hứa Viêm có thể kiên trì được vậy nhỉ?
Không hề thể hiện sự mất kiên nhẫn.
Cũng không buồn rầu, thất vọng, ở trước mặt hắn cũng không vì không thể cảm nhận được khí huyết mà tỏ ra hổ thẹn.
Với cả cũng không tiếp tục hỏi hắn làm thế nào để cảm nhận khí huyết.
“Tinh thần của hắn thật hiếm có, không nóng nảy hay sốt ruột, cũng không phiền muộn, mỗi ngày hắn đều kiên trì khổ luyện. Nếu có phương pháp tu luyện thật sự cộng với sự kiên trì của hắn, thêm chút ít thiên phú, chẳng phải hắn sẽ có thể trở thành cường giả sao?”
“Nếu hắn biết ta lừa hắn, nói bừa phương pháp tu luyện thì sẽ thế nào nhỉ?”
Lý Huyền cảm thấy tốt hơn hết vẫn không nên nói ra.
Nhìn Hứa Viêm thôi đã biết là người lương thiện, hắn đang hành hạ một người lương thiện tàn nhẫn như vậy, đến lúc mọi chuyện vỡ lẽ thì hậu quả tuyệt đối không phải trò đùa đâu.
Hơn nữa, hắn còn là một người lương thiện có xuất thân không hề tầm thường.
“Thôi bỏ đi, mặc kệ hắn, hắn muốn làm gì thì làm, bây giờ đường ra khỏi thôn cũng đã an toàn rồi, hết thời hạn một năm cứ đuổi hắn đi là được.”
“Nhiều khi ta còn được nhận quà bái sư nữa chứ nhỉ?”
“Đến lúc đó không thể đi quận Đông Hà hay nước Tề được, thôi thì đi nước Ngô vậy.”
Lý Huyên đã nghĩ xong đường lui.
Hắn thảnh thơi nằm xuống ghế, ngày qua ngày đã quen nhàn nhã, sợ sau này không còn ai hầu hạ hắn sẽ cảm thấy không quen.
Sau này đến nước Ngô, hắn phải mua mấy tỳ nữ về hầu hạ mới được.
Hai ngày nữa trôi qua.
Hứa Viêm đã ở giai đoạn lột xác lần thứ chín.
“Sắp hoàn thành Kim Cốt rồi!”
Tu luyện khí huyết, xương cốt bắt đầu lột xác, Kim Cốt nở hoa rực rỡ.
Đến một thời điểm nhất định.
Bùm!
Cốt tủy giống như nước sông cuồn cuộn, trong phút chốc, khí huyết gia tăng đáng kể, tăng lên gấp hai lần như Khí huyết Chi Long.
Xương cốt toàn thân dao động, xương tủy như nước sông chảy xiết cũng thay đổi, khí huyết không ngừng tăng lên, khung xương tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Kim Cốt chói sáng, cảm giác như trường sinh bất lão.
Hứa Viêm vô cùng phấn khích.
Cuối cùng cũng luyện được Kim Cốt rồi!
Một khi luyện Kim Cốt thành công, thân thể cũng sẽ lột xác, khí huyết tinh khiết hơn, thân thể càng thêm cường tráng, xương cốt tỏa ánh vàng rực rỡ, dường như nổi lên những đường vân tinh xảo huyền bí.
Nó trông giống như sự kỳ diệu của đất trời.
Mỗi khi khí huyết lưu thông đều như một con cự long đang gầm rú.
Trong nháy mắt, Kim Cốt đã hoàn thành, người Hứa Viêm tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt, toàn thân dường như được bao trùm bởi ánh hào quang.
Đúng lúc này, mặt trời mọc lên, ánh nắng vàng xuyên qua thôn nhỏ chiếu lên người Hứa Viêm.
Lý Huyền ra khỏi phòng, chỉ nhìn thoáng qua một cái, cũng không quan tâm lắm.
Hắn chỉ nghĩ đó là ánh mặt trời đang chiếu vào Hứa Viêm thôi.
Cũng không phải là lần đầu tiên.
Nhưng hắn không để ý, lúc này, hào quang Hứa Viêm tỏa ra rực rỡ hơn ánh mặt trời chiếu thường ngày.
Hơn nữa là tỏa ra từ cơ thể.
Khi ánh sáng vàng dịu lại, Hứa Viêm cảm nhận rõ những thay đổi trong cơ thể cùng sức mạnh của Kim Cốt.
Luyện Kim Cốt thành công, sức mạnh tăng lên vượt xa tám lần lột xác trước đó.
Bấy giờ Hứa Viêm mới nhận ra thế nào gọi là sức mạnh, nhận ra sự huyền diệu của võ đạo.
“Đây chính là sức mạnh của thiên tài thời cổ ư?”
“Cuối cùng ta cũng luyện Kim Cốt thành công, đạt được yêu cầu của sư phụ, Hứa Viêm ta cũng đâu thua kém gì thiên tài thời cổ!”
“Bọn chúng nói Hứa Viêm ta ngu ngốc rồi cười nhạo ta, giễu cợt ta. Giờ trong mắt ta, các ngươi chỉ là lũ ếch ngồi đáy giếng thôi.”
Hứa Viêm nhớ lại, những năm qua ở quận Đông Hà, chuyện hắn tìm hỏi cao nhân đã bị đem ra làm trò cười thế nào.
Bây giờ, luyện Kim Cốt thành công, thể lực cường tráng, dù có là giang hồ hàng đầu nhân gian cũng giống như tờ giấy trước mặt hắn thôi.
“Dám nói ta không biết suy nghĩ, ta sẽ vả mặt ngươi, ta nói rồi, chỉ cần ta không muốn ngươi trèo cao thì ngươi nhất định đừng hòng trèo cao!”
Hai mắt Hứa Viêm sáng lên.
“Ta cảm thấy sức sống của mình như vô tận, luyện Kim Cốt thành công có vẻ sẽ khiến tuổi thọ tăng lên đáng kể.”
“Sư phụ nói, một khi luyện được Kim Cốt, cho dù sau khi chết bị chôn vùi dưới đất mấy vạn năm vẫn sẽ tỏa sáng rực rỡ, đương nhiên tuổi thọ của bản thân cũng tăng lên rất nhiều.”
Giờ khắc này, Hứa Viêm cảm giác mình với những điều vô giá ngoài kia đang ở hai thế giới khác nhau.
“Với thực lực của ta bây giờ, ngay cả lão hoàng đế nước Tề cũng không sợ.”
“Ta có tư cách khinh thường đế quốc sao?”
“Không được, ta không thể suy nghĩ cuồng vọng như vậy được, nhất định không được kiêu ngạo nóng nảy, không thể chỉ vì có chút thực lực mà quên đi tất cả, nhất định phải ghi nhớ lời sư phụ dạy!”
Hứa Viêm luôn tự nhắc nhở bản thân.
“Ta đã luyện Kim Cốt thành công, ta phải nói cho sư phụ biết là ta cũng có thể sánh ngang các thiên tài thời cổ!”
Hứa Viêm luyện được Kim Cốt thì phấn khích, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lập tức muốn đích thân nói cho sư phụ biết mình đã luyện Kim Cốt thành công, có thể sánh ngang với thiên tài thời cổ.
Hắn đã không làm cho sư phụ thất vọng!
Dù sao hắn vẫn là một thiếu niên, cũng muốn được sư phụ khen ngợi.