Chương 992: Falcon Scott Thất Thủ (10)
'Chết tiệt thật!'
Sunny vội vàng đứng dậy, nhanh chóng hủy đi Mảnh Vỡ Đêm Khuya và nắm lấy cây cung của mình. Trên màn hình thiết bị liên lạc, gương mặt của Jet đã biến mất, thay thế bởi tin nhắn mà chỉ định khu vực bức tường mà cậu và tổ đội cần phải đến.
'Phía nam...'
Lần này, họ sẽ chiến đấu ngay trên cổng chính của thành phố, trên phần phòng ngự mà đối mặt phía trong đất liền. Có vẻ như Chỉ Huy Quân Đội cuối cùng không còn có thể giữ lại những người Bất Thường.
Sunny liếc nhìn đồng hồ. Vừa mới qua thời gian sớm nhất mà những thành viên tổ đội có thể quay trở lại từ thế giới Mộng Ảo, đó là nếu họ lựa chọn ngủ vào tối nay.
'Tốt.'
Cậu lao về phía buồng lái của Tê Giác và làm quy trình khởi động. APC chậm chạp sống dậy, phát ra nhiều âm thanh mà nghe có vẻ không phải dấu hiệu tuyệt vời.
Trong lúc Sunny chờ đợi, cậu thầm suy nghĩ về mỗi thành viên trong tổ đội, cân nhắc nhiệm vụ cho từng người và liệu Khiếm Khuyết của họ có nghiêm trọng đối với trận chiến cụ thể này. Cơ hội của việc đó là thấp, nhưng mà cậu vẫn cần phải nghĩ đến.
Không ai có một Khiếm Khuyết đặc biệt tai hại có thể sống qua nhiều năm trong quân ngũ, và những người lính không bị yêu cầu phải khai báo chúng - chia sẻ một thứ riêng tư và có tiềm năng nguy hiểm như vậy chỉ có thể được làm một cách tự nguyện. Không có gì về những Khiếm Khuyết trong những tài liệu mà Sunny đã đọc, nhưng mà sau nhiều tháng chiến đấu bên cạnh họ, cậu đã suy đoán ra được gần hết.
Những Khiếm Khuyết của những người Bất Thường quả thật là không quá nghiêm trọng, và đa số những thủ hạ của cậu là những người Thức Tỉnh trưởng thành mà đá có ít nhất cả thập kỷ để học cách sống với chúng. Lấy ví dụ là Quentin, người mà có vẻ không thể phá vỡ lời hứa của mình. Kim thì là tự nhiên không bị người khác để ý đến. Samara có tốc độ khôi phục tinh túy nhàn nhã. Belle phải nỗ lực để điều khiển những quyết định xúc động. Luster...ừ thì, cái của tên này thì rõ ràng đến mệt.
Khiếm Khuyết của Dorn là tàn nhẫn nhất, nhưng mà nó sẽ chỉ trở nên tai hại vào nhiều năm sau. Cơ thể ông ta đang chậm rãi, nhưng mà liên tục lớn dần...và khả năng cao là sẽ tự sụp đổ dưới trọng lượng của bản thân vào một ngày nào đó trong tương lai.
Nhưng mà không có thứ gì có thể ảnh hưởng đến trận chiến ngày hôm nay.
'Đều tốt.'
Vào lúc đó, nắp Tê Giác mở ra, khiến tiếng còi báo hiệu càng ồn ào hơn nữa. Những thành viên tổ đội lao vào, triệu hồi giáp và vũ khí trong lúc làm vậy.
"Đội trưởng! Mọi người đều ở đây!"
Không chờ Luster vào buồng lái, Sunny hạ mình xuống ghế lái và cho Tê Giác chạy về trước. Kĩ năng điều khiển phương tiện của cậu không hẳn là hàng đầu...hay có thể nói là tốt...nhưng mà cậu ít nhất có thể mang APC đến bức tường.
"Chuẩn bị đi. Tất cả đều nhớ kế hoạch, đúng chứ?"
Vì Winter sẽ nắm vai trò chủ đạo trong trận chiến với Đám Mây Cắn Xé, những người Bất Thường đã nghĩ ra sẵn vài chiến lược.
"Vâng thưa sếp!"
Sunny gật đầu.
"Ừm, vậy thì, đi xoa món bùa may mắn của Luster. Thần thánh biết chúng ta hôm nay cần may mắn."
Nghe tiếng cười từ những người đồng đội, Luster bắt chéo tay.
"Này! Cái thứ đó thật sự có hiệu quả mà!"
"Bốn trong năm Sinh Vật Ác Mộng nguy hiểm nhất trong vùng...đó là may mắn?"
"Chính xác! Và tôi đã sống sót tất cả những đợt gặp gỡ đó!"
Bật cười, Sunny tập trung vào điều khiển APC to đùng.
Tê Giác lao nhanh qua những đường phố của Falcon Scott.
Biết ơn là bây giờ nó gần như trống rỗng - còi hiệu đã khiến những người tị nạn vội vàng vào trong. Cậu có thể nhìn thấy nhiều người hoảng sợ vẫn đang cố gắng đến chung cư chỉ định của họ, nhưng mà chủ yếu thì chỉ có những phương tiện quân sự là còn bên ngoài.
Sunny thoáng tự hỏi về người đàn ông mà đã đưa cậu cái sandwich. Hi vọng rằng gia đình ông ta có một căn phòng dưới lòng đất...nếu không thì, sống sót Đám Mây Cắn Xé sẽ không dễ đối với họ.
'Tập trung.'
Cuối cùng, Tê Giác đến khu vực chuẩn bị ngay dưới tường thành. Không buồn đậu nó đàng hoàng, Sunny nhặt lên Cung Chiến Của Morgan và đi về phía lối ra. Những người lính của cậu theo sau.
Trại lính là lúc nào cũng ở trong tình trạng hỗn loạn có trật tự - hôm nay thì hơn với trước đó. Một tâm trạng căng thẳng, lo lắng treo trong không khí. Mọi người đều có những gương mặt nghiệt ngã, đôi lúc nhìn về phía nam với sự sợ hãi che giấu trong mắt họ.
Sunny cho rằng cậu đã có thể nghe được âm thanh rù rì từ xa của bầy sinh vật kia.
"Tươi tắn lên!"
Tiếng hét của cậu có vẻ tiếp sức cho những người lính. Nhìn về phía cậu với vẻ nhận ra và kính nể, họ tách ra, mở đường để những Ác Quỷ đi qua. Sunny bảo đảm bản thân đưa ra biểu hiện bình tĩnh và kiêu ngạo nhất cậu có thể, nhưu thể bầy sinh vật có cánh kia chỉ là thứ phiền phức, chứ không quá nguy hiểm.
Màn biểu diễn của cậu có vẻ có hiệu quả, vì một phần sự căng thẳng đã tiêu tan.
Thậm chí những thành viên của tổ đội cậu cũng có vẻ thả lõng một tí.
'Gì chứ...đám ngu ngốc này mắc cái quái gì lại thả lõng vậy?! Mấy người hơn ai hết phải biết Đám Mây Cắn Xé là khủng khiếp cỡ nào chứ! Thật sự, đến mình còn thấy sợ!'
...Nhưng mà cậu thật sự thì không có. Chủ yếu là vì đám quái vật non này không có biện pháp tấn công những mục tiêu không vật chất, nên sự an toàn của cá nhân cậu là không bị đe dọa. Và vì Đám Mây Cắn Xé là mối nguy hiểm nhỏ nhất trong số những kẻ địch mà đang quy tụ về Falcon Scott.
Nhưng mà nó vẫn cực kì nguy hiểm.
Những người Bất Thường tiến vào một thang máy mà đưa họ đến đỉnh bức tường. Falcon Scott trông trống rỗng đến kì lạ từ thang máy, sự sống động thông thường của nó đã biến mất. Có vẻ như thể cả thành phố đang nín thở, hi vọng con thú kia không phát hiện con mồi của nó.
'Cơ hội của việc đó là chính xác không phần trăm...'
Bước lên tường thành, Sunny nhìn quanh và phát hiện vài dáng người quen thuộc ở phía xa.
Một phút sau, cậu đang đi bên cạnh Jet, Winter và Dale, nhìn về phía nam của những chiến lũy. Bốn người họ yên lặng một lúc, đến khi Kẻ Gặt Hồn cuối cùng lên tiếng, giọng nói của cô từ tốn:
"Wow. Đó...đúng là nhiều quái vật."
Dưới họ, ở phía xa, mặt đất dần biến mất đằng sau một bức tường mờ mờ khổng lồ. Như thể cả thế giới đang bị cắn nuốt, xóa khỏi tồn tại bởi đám mây đang đến gần.
...Đột nhiên, Sunny thấy bản thân nhớ nhung hắc ám bình tĩnh của đường hầm dưới lòng đất.