Chương 991: Falcon Scott Thất Thủ (9)
Sunny tìm đến Tê Giác không vấn đề gì cả, vì nó được đậu ở gần trại lính. Mang cây gai của Ác Quỷ Đồi Bại qua cổng chính là khó hơn cậu tưởng, nên cậu đành phải leo lên nóc APC và xuống thông qua nắp trên đó.
Nhưng đến cuối cùng, thì cậu thấy bản thân bên trong nơi tăm tối, yên lặng của cỗ máy ngủ say. Hơi kì lạ khi thấy Tê Giác trống rỗng như này...nhưng mà không khó chịu. Có cả APC cho riêng mình, Sunny cảm giác cậu có thể thả lõng và tháo ra tấm mặt nạ của một vị thủ lĩnh tự tin mà cậu đã buộc bản thân phải mang trước đa số mọi người.
"Ây...cái thứ chết tiệt này nặng thật sự!"
Cậu lôi cây gai đến kho vũ khí, thả nó ra sàn, rồi quay trở lại khu vực nghỉ ngơi để tắm rửa một cái. Rồi, cảm giác thoải mái và sảng khoái - mặc dù hơi buồn ngủ - cậu triệu hồi Suối Vô Tận, ngồi lên ghế sô pha, và đá chân lên, gác lên Ghế Bóng Tối.
Sunny uống một ngụm nước mát lạnh, rồi cẩn thận mở ra gói bánh sandwich và cắn một cái.
Cái bánh sandwich đúng là được làm với tình yêu. Nó rất ngon.
Thầm cảm ơn người tị nạn hào phóng kia, Sunny yên bình tận hưởng bữa ăn. Tối nay sẽ là cơ hội cuối cùng để cậu nghỉ ngơi. nên cậu đảm bảo nhai chậm chạp nhất có thể.
Nhưng mà rất nhanh chóng, cái sandwich đã biến mất, và đến lúc phải làm việc. Sunny nhắm mắt lại, thở dài, và đi về phía sau của phương tiện. Ở đó, có một đống nhỏ những Ký Ức đang nằm trên cái bàn chiếu hình của buồng chỉ huy. Sunny triệu hồi thêm vài cái nữa, thả chúng vào đống đó, và đếm mọi thứ. Gương mặt cậu hơi nhăn nhó đi.
Sunny đã không chỉ canh gác trên tường vào những ngày qua. Sau khi đến Falcon Scott, nơi mà đã trở thành trung tâm cho mọi thứ ở Trung Nam Cực, cậu cũng đã rất bận rộn trong việc chi tiêu toàn bộ điểm cống hiến của mình.
Có Ký Ức tốt là khó, nhưng mà may mắn là, cậu một lần nữa chỉ nhắm vào số lượng thay vì chất lượng. Thêm vào đó, Sunny không có nguyên nhân gì phải gò bó bản thân chỉ với những nguồn chính thức - nhận được bất cứ thứ gì thông qua hệ thống cửa hàng của quân đội là một quá trình gian nan và chậm chạp, đặc biệt là với hệ thống mạng phần lớn thời gian là không hoạt động, nên cậu đã chỉ trao đổi điểm của mình trực tiếp với những binh lính Thức Tỉnh cho những Ký Ức mà vô dụng đối với họ.
Cậu thậm chí đã thuê vài người Ngủ từ đoàn để chạy việc cho mình, khiến cả quá trình nhanh hơn hẳn.
'...Nhưng vẫn không đủ nhanh.'
Lắc đầu, Sunny để yên cho đống Ký Ức, dọn chút không gian trên bàn, và triệu hồi hai vũ khí. Một trong số đó là thanh tachi cũ và trung thành của cậu, Mảnh Vỡ Đêm Khuya, còn lại là Cung Chiến Của Morgan.
Sunny tập trung một giây, cho phép ánh mắt xuyên dưới bề mặt của hai Ký Ức. Những ảnh dệt tinh xảo từ những sợi chỉ hư ảo giấu bên trong chúng là bao la và phức tạp đến tê dại. Cậu đã có thể cảm giác một chút đau đầu sắp đến.
Sunny đang cố làm việc mà cậu chưa từng làm bao giờ...thật ra là vài việc.
Đầu tiên, cậu muốn tái tạo một pháp thuật Vượt Bậc, thứ mà là to lớn và phức tạp hơn rất, rất nhiều lần những pháp thuật Thức Tỉnh và Ngủ Say mà cậu chủ yếu đã sao chép trước đây.
Thứ hai, cậu muốn tháo dỡ cấu trúc của một pháp thuật cụ thể thành những nguyên tố căn bản của nó, rồi tăng cường thật nhiều cho một yếu tố trong số đó và biến nó thành một pháp thuật độc lập riêng biệt.
Và cuối cùng, cậu muốn tạo ra một món Ký Ức từ hoàn toàn từ đầu. Việc này cậu đã làm vài lần trước kia, nhưng mà chỉ ở dạng thô thiển nhất.
Hai bước đầu tiên đã đủ khó, nhưng mà cái cuối cùng thì hóa ra lại rắc rối đến bất ngờ. Như Sunny đã phát hiện, không phải vật liệu nào cũng có sức chứa đựng những pháp thuật mạnh mẽ. Chúng sẽ đơn giản tiêu tan dưới áp lực đó, hoặc là bị xé rách bởi tinh túy dâng trào.
Cậu cần vật liệu tinh chế để có thể tạo ra một Ký Ức mạnh mẽ...nên mới có cây gai của Ác Quỷ Đồi Bại này. Vì Sunny định dùng mảnh hồn Vượt Giới Hạn, thì phải cỡ thứ đó thì mới là đủ.
Thật ra, cậu không thật sự chắc cây gai kia là đủ tốt cho những mục đích của cậu. Nhưng mà đó là thứ tốt nhất cậu có thể tìm đến.
Sunny quan sát dệt của những sợi chỉ hư ảo, và cùng lúc dệt ra những sợi chỉ tinh túy của bản thân mình - cậu sẽ cần rất nhiều, nên không có thời gian để lãng phí.
Từng phút trôi qua, hòa vào thành từng giờ. Sunny tiếp tục ngồi bất động trước hai Ký Ức, chỉ có những ngón tay trên bốn bàn tay là di chuyển trong không khí.
Cuối cùng, sự tập trung cao độ của cậu bị phá vỡ bởi âm thanh của một cuộc gọi đến. Sunny lưỡng lự vài giây, rồi chậm rãi chuyển ánh mắt đến thiết bị liên lạc.
Ngay khi cậu nhấn vào nó, gương mặt của Bậc Thầy Jet xuất hiện trên màn hình. Cô đang nhai một miếng thịt quái vật nướng, có vẻ rất đói, hoặc là chỉ vội vàng ăn cho xong.
"Chào. Cái...ờ...dự án phụ của cậu như nào rồi?"
Sunny trề môi nhìn cô ta.
"Đang tiến triển. Sẽ tiến triển tốt hơn nữa nếu tôi không bị phân tâm bởi những cuộc gọi bất chợt trong đêm...ừ thì, sao cũng được. Cô có lấy được thứ mà tôi cần?"
Jet nuốt miếng thịt nướng cuối cùng, chùi mép, và mỉm cười.
"Ừ. Tôi đã gom những Ký Ức mà những thành viên trong tổ đội tôi không dùng đến. Nhân tiện, cậu cần chúng làm gì vậy? Đây là một lượng điểm cống hiến điên rồ để lãng phí cho những món đồ linh tinh Đẳng Cấp Một."
Khóe miệng Sunny cong lên.
"Tôi định đưa nó cho một cô gái xinh đẹp."
Một tia tò mò lóe lên trong mắt Jet.
"Ồ...vậy thì nhớ nhanh lên. Nếu người ta là con gái ngoan thì vào đến phòng ngủ là việc lâu lắc đó. Và chúng ta có thể sớm chết cả..."
Sunny chớp mắt.
"Gì cơ? Không, ý tôi không phải vậy..."
Kẻ Gặt Hồn cười.
"Thần thánh, Sunny, bình tĩnh đi. Sao cũng được, cậu chuẩn bị cho ngày mai chưa?"
Sunny lườm cô vài giây, rồi khịt mũi.
"Ừm, chắc rồi. Chuẩn bị hết sức có thể mà thôi."
Jet uống một ngụm nước, rồi đậy lại cái bình và lại mỉm cười.
Lần này, nụ cười của cô trông bất lành hơn.
"Ừm, tốt. Vì ngày mai sẽ đến hơi sớm. Tập trung tổ đội của cậu đi Thiếu tá Sunless."
...Kế đó, những còi báo hiệu thông báo có một đợt tấn công từ trên không vang lên ồn ào, rùng rợn, xuyên suốt thành phố, vang vọng qua những con đường đông đúc.