Chương 982: Hắc Ám, Trống Rỗng, Và Yên Lặng

Chương 982: Hắc Ám, Trống Rỗng, Và Yên Lặng

Cassie mở mắt trong hắc ám.

Trong vài giây, cô bị rối loạn bởi sự tiến công từ những màu sắc và những cảm giác.

Cô đang nhìn một bầu trời trong xanh và một biển mây trắng lăn bên dưới Tháp Ngà. Ánh mặt trời vuốt ve làn da cô, và những cơn gió dịu dàng ca hát vào tai cô.

Cô được bọc trong một sự nhiệt độ, những tia sáng đỏ bay ra từ một nồi nấu thép chảy tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Một giọng nói mệt mỏi đang ngâm nga gì đó trong một ngôn ngữ cổ đại, những từ ngữ xa lạ kia bị nhấn chìm bởi tiếng ồn ào của việc rèn đúc.

Cô bị nhốt trong một văn phòng nhỏ, đọc một tài liệu. Tấm giấy mát lạnh, có mùi mực mới. Thị giác của cô mờ đi vì thiếu ngủ, và trái tim thì nặng nề. Nội dung của tài liệu kia là nghiêm trọng...

Có những nơi khác, những người khác. Mất cô một lúc để tìm đến bản thân trong số những người xa lạ này.

Thế giới của Cassie là thế giới duy nhất không có màu sắc, không có hình dạng. Nó hắc ám, trống rỗng, và yên lặng.

Cô có thể cảm giác vải mềm mại của bộ đồ ngủ chạm vào da mình, và sự ấm áp từ cái giường. Nhưng mà mùi hương thì không đúng. Không đúng, nhưng mà tốt và quen thuộc.

'...Mình ở đâu?'

Cô cau mày, rồi nhớ lại. Đây không phải căn phòng của cô ở Tháp Ngà. Cô đã quay trở lại thế giới thức tỉnh, và hiện đang ở trong phòng ngủ của mình.

Ở nhà...

Cassie cho phép những ánh mắt từ những người mà Kĩ Năng của cô đánh dấu chìm ra phía sau, và tập trung vào của bản thân mình.

Cô ngồi dậy khỏi giường và đi đến phòng tắm để tắm rửa. Căn phòng của cô ngăn nắp và quen thuộc, và cô cẩn thận giữ mọi thứ đâu vào đấy. Đó là tại sao cô có thể di chuyển trong phòng mình mà không gặp vấn đề, không cần ai giúp đỡ. Hắc ám này là an toàn.

Nhưng mà đã không phải luôn như vậy. Trong vài tuần đầu tiên sau lúc nhận Khiếm Khuyết, Cassie đã là một bộ sưu tầm biết đi của những vết bầm dập.

...Và rồi, đông chí đến.

Sau một đợt tắm rửa ngắn, nhưng dễ chịu - tốt hơn hẳn bất cứ thứ gì mà họ có thể thu xếp ở Tháp Ngà - cô đi về phía tủ quần áo và mặc đồ. Quần áo của cô được sắp xếp theo một hệ thống nghiêm khắc, với những nhãn có bề mặt chạm trên mỗi móc áo để phân biệt màu sắc, nên Cassie có thể nhanh chóng tìm đến bất cứ bộ đồ nào cô muốn.

Cuối cùng đã sẵn sàng, cô rời khỏi phòng và đi xuống lầu.

Bên ngoài không gian của bản thân, cô cảm thấy kém tự tin hơn. Bố mẹ đã cố cân nhắc đến Khiếm Khuyết của cô, nhưng mà nó vẫn là một việc không quen thuộc đối với họ. Trong những năm từ khi trở nên mù lòa, Cassie dù sao cũng đã dùng phần lớn thời gian ở một nơi khác. Làm sao họ có thể quen với nó được chứ?

Cô gần như chắc chắn là không có món nội thất nào di chuyển, hoặc là món đồ ngẫu nhiên nào đó bất cẩn nằm giữa đường. Nhưng mà chỉ khả năng va vào thứ gì đó hay là ngã xuống cũng khiến cô căng thẳng. Cassie cảm thấy...như một người xa ạ trong chính căn nhà của mình.

Cô ghét cảm giác đó.

Đương nhiên, không có gì ở đây thật sự có thể tổn thương cô. Thể chất Vượt Bậc của cô là đã bỏ xa cái cảnh bị bầm dập bởi những tai nạn thông thường, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt. Cô muốn nó hoàn hảo.

Cassie chần chừ một chút, rồi kích hoạt Kĩ Năng Thức Tỉnh của mình. Với nhiều góc nhìn từ những vật dẫn ngoài kia, tinh túy của cô luôn ở trong trạng thái cân bắng tinh tế.

Cô phải cẩn thận không dùng nhiều hơn cô có thể bị động khôi phục, và dùng xa xỉ mà không có nguyên nhân thật sự là không quá trách nhiệm.

'...Chỉ một chút thôi.'

Ngay lập tức, thế giới của cô thay đổi.

Cassie đang đứng gần cầu thang, nhưng mà cô cũng đang cẩn thận đi xuống chúng. Một bước, hai bước, ba bước...

Cassie đặt chân xuống bước đầu tiên, nhưng mà cô cũng đang ở bước thứ tư.

Cassie đến bước thứ tư, nhưng mà cô cũng đã xuống dưới cùng.

Tay cô trượt trên tay vịn, nhưng mà nó cũng đang thả xuống bên hông. Cô không ngửi thấy mùi gì cụ thể, nhưng mà có thể cảm giác được mùi hương của dầu gội của mẹ cô và...mùi hoa?

Cassie vẫn đang ở trên cầu thang, nhưng mà cô cũng đã cảm giác một cơn đau đớn từ cẳng chân đánh trúng gì đó cứng, theo sau bởi âm thanh một bình hoa thủy tinh vỡ vụn trên sàn.

'Lúc trước đâu có...'

Cassi di chuyển qua một bên, tránh né cái bàn xa lạ kia, rồi nghiêng ra trước một chút để ngửi mùi hương hoa. Bình hoa vẫn ở đó, hoàn toàn lành lặn.

Cùng lúc, có tiếng mở cửa, và mùi hương của mẹ cô trở nên mạnh hơn.

Cassie quay sang cánh cửa vẫn đang đóng.

Cánh cửa mở ra, và mẹ cô bước vào từ bên ngoài.

"A! Con gái thức rồi!"

Cassie mỉm cười và ngừng Kĩ Năng Thức Tỉnh. Thay vì vậy, cô cho tinh túy ra trước và thay thế thị giác của bản thân bằng của mẹ. Ngay lập tức, căn phòng hiện ra trước mắt, bao gồm một cái bàn gỗ không quen thuộc với một cái bình thủy tinh xinh đẹp với những bông hoa tự nhiên trong đó.

...Cô cũng thấy bản thân.

Cassie có thể nhìn thấy gương mặt của mình, nhưng không phải của mẹ.

Cô hơi cau mày.

'Váy mình bị nhăn...'

"Chúc mừng sinh nhật! Không thể tin nổi, con gái xinh xắn của tôi hai mươi tuổi rồi!"

Cassie mỉm cười. Cô không có cảm giác bản thân là hai mươi tuổi...nếu phải nói thì cô thấy gần hơn hai trăm.

Trước khi cô có thể nói gì, thì mẹ đã ôm lấy cô.

"Mẹ mừng là con đã có thể quay về! Làm việc là làm việc, nhưng mà một cô gái trẻ như còn đừng có quên hai ông bà già tội nghiệp này chứ. Ghé thăm thường xuyên hơn thì giết con chắc? Ôi, già lẩm cẩm mất rồi hả trời? Ghé thăm, ghé thăm gì chứ? Đây vẫn là nhà con, biết không hả! Con sống ở đây!"

Nụ cười của Cassie rộng hơn.

"Con biết."

"Và những người bạn của con đâu rồi? Ý con là sao, không ai đến đây hết sao? Mẹ biết là Tiểu Thư Nephis có lẽ bận rộn, nhưng còn những người khác? Chàng trai kia, Sunny, người mà con luôn nhắc đến? Cậu ta đâu?"

Cassie yên lặng một lúc.

"...Cậu ấy cũng bận."

"Ây, con gái mẹ hiền quá mà. Nếu là mẹ, thì đã cằn nhằn cho đám bạn đó rớt tai xuống...bỏ lỡ sinh nhật không bao giờ là ổn, biết không hả!"

Cassie ôm mẹ chặt hơn. Cô không thể kiềm được mà ôm lấy mẹ lâu hơn một chút.

...Đó là vì Cassie biết chính xác họ sẽ có thể ăn mừng bao nhiêu ngày sinh nhật như vậy cùng nhau trong tương lai.

Cô biết khi mẹ cô sẽ chết, và như thế nào.

Cô cũng biết khi bố mình sẽ chết.

Cô thậm chí còn biết ngày chết của bản thân, và nơi cô sẽ được chôn cất.

Cassie biết ôi rất nhiều thứ, và vì vậy, cô cảm thấy thương tiếc.

Định mệnh là không dễ phá vỡ, và nó không thể bị phá vỡ mà không phải trả một cái giá.

"Được rồi, bé gái, thả mẹ ra để mẹ còn nấu một bữa sáng sinh nhật đặc biệt nào."

Cô miễn cưỡng kết thúc cú ôm và thở dài.

"Con không phải bé gái. Con đã là một người Vượt Bậc rồi đó."

Mẹ cô cười.

"Ai nói một người Vượt Bậc không thể làm một bé gái? Giờ thì nói xem muốn ăn sáng cái gì nè!"

Cassie thành thạo che giấu sự buồn bã và đặt lên một nụ cười tươi sáng, vui vẻ.

"Trứng chiên? Với thịt xông khói?"

Mẹ cô đã đi về phía nhà bếp.

"Không thành vấn đề! Nhưng chúng ta chỉ có thịt xông khói nhân tạo mà thôi. Có được không hả Cô Vượt Bậc?"

Cassie đi theo sau, cẩn thận không va vào gì khác.

"Đó là thứ tốt nhất!"

Có một cái đồng hồ điện tử trong nhà bếp, và mẹ cô thoáng liếc nhìn nó, thời gian là mười giờ sáng.

Cassie yên lặng ngồi xuống và quay sang đồng hồ, như thể cô có thể nhìn thấy nó.

Vài phút sau đó, khi mà mùi hương thơm ngon lấp đầy nhà bếp, cô thở dài và nhìn chăm chú về phía xa, như có thể nhìn gì đó ở rất, rất xa.

Nụ cười cô hơi yếu đi.

'Vậy là nó đã bắt đầu...'