Chương 981: Hoàn Toàn Yên Lặng

Chương 981: Hoàn Toàn Yên Lặng

Rain vừa mới lên mười sáu tuổi.

Với mỗi người tuổi trưởng thành, thì đây là một dịp đặc biệt. Nó mang nhiều ý nghĩa hơn từ ngữ có thể diễn đạt, vì kể từ lúc đó, trong khoảng hai ba năm đến, họ sẽ là đối tượng có khả năng bị Ma Pháp lây nhiễm.

Cô đã trông chờ sẽ cảm thấy một sự thay đổi lớn trong bản thân mình, nhưng mà khiến Rain bất ngờ, mọi thứ về cô cơ bản vẫn là vậy.

...Thế giới quanh cô thì đã thay đổi rất nhiều.

Công việc hằng ngày của cô vẫn như trước đó, nhưng mà bên dưới bề mặt, mọi người đều cư xử khác đi. Bố mẹ cô cố che giấu nỗi sợ hãi của cô, nhưng mà cô biết rằng họ thật sự lo lắng như thế nào. Những bạn học của cô đặt lên một gương mặt can đảm, nhưng mà không ai trong số họ có thể cư xử tốt như họ cho rằng có thể. Kể cả những giáo viên cũng có vẻ từ tốn hơn rất nhiều.

Tâm trạng trên đường phố cũng tinh tế khác đi.

Đương nhiên, Rain không phải trung tâm của vũ trụ. Đa số những thay đổi này là không có liên quan gì đến cô cả, mà là vì sự kiện mà khiến ai ai cũng dính vào những tin tức - việc sơ tán vĩ đại khỏi Góc Nam. Dù sao thì nó đúng là một sự kiện lịch sử.

Mặc dù phải công nhận là không có gì từ sự kiện đó thật sự ảnh hưởng đến NQSC. Những người tị nạn vẫn chưa đến đây, và mối nguy hiểm họ đang chạy khỏi cũng quá xa để có thể cảm thấy là thực. Nó chỉ là mọi người đều có vẻ có ý kiến về sự việc đang xảy ra, và những phương tiện quân sự đôi lúc xuất hiện trên đường.

Có vô vàn những tấm áp phích chiêu mộ quanh thành phố, khích lệ mọi người tham gia Quân Đội sơ Tán Thứ Hai. Đội Đầu Tiên thì đã đang đạt hết thắng lợi này đến thắng lợi khác ở Nam Cực, đẩy lùi đám Sinh Vật Ác Mộng kinh tởm mỗi ngày. Bất cứ ai muốn giành lấy huy hoàng và giúp đỡ những vị anh hùng vẻ vang bảo vệ nhân loại đều được mời tham gia nỗ lực chiến tranh.

Hoặc ít nhất thì đó là thứ mà tin tức đang nói với mọi người. Đa số mọi người xem những tuyên truyền đó là sự thật, tin tưởng rằng chiến dịch Nam Cực đang ổn thỏa, nhưng mà Rain có một lợi thế nhỏ so với họ về những thứ như vậy. Bố cô dù sao cũng làm việc cho chính phủ, và mặc dù ông rất hiếm khi nói chuyện về công việc của mình ở nhà, cô đã học được vài thứ trong những năm qua.

Những ngày nay, bố cô trông rất căng thẳng. Và mỗi ngày lại càng căng thẳng hơn.

...Và Sunny thì đã đi mất.

Rain đã trở nên quen thuộc với việc người hàng xóm lập dị của mình đến đi tùy ý, đôi lúc biến mất một thời gian dài. Ít nhất lần này thì cô biết anh ta đi đâu...nếu có gì, ý tưởng Sunny sai bảo những người lính có vẻ buồn cười hơn là đáng sợ.

'Những người tội nghiệp đó...'

Đương nhiên cô biết sư phụ hơi lùn của cô là một Bậc Thầy đàng hoàng. Bất chấp thái độ nực cười và những chiêu trò kì lạ của Sunny, anh ta vẫn là một Vượt Bậc Giả với sức mạnh đáng kể...không phải ai cũng có thể là thành viên của tổ đội của Ngôi Sao Thay Đổi.

Nhưng dù vậy, dù vậy...

Tiểu Thư Nephis, Effie, Night...toàn bộ họ đều là những chiến binh danh giá. Nhưng Sunny thì là một người trinh sát. Kể cả nếu anh ta là một kiếm sĩ tuyệt vời và một nhà chiến lược khôn khéo, thì Phân Loại của anh ấy cũng không thích hợp với chiến đấu, chứ đừng nói đến những loại trận chiến mà chắc chắn đang diễn ra ở Nam Cực.

Cái tên ngốc đó đang làm gì ở giữa một trận chiến tranh chứ?

Và tại sao không trả lời những tin nhắn của cô?!

'Chết tiệt, Sunny!!'

Ngồi trong lớp và thấy bản thân không thể tập trung vào bài học - dù sao thì cũng chỉ là một khóa học cho có lệ trong mùa hè, và mọi người đều đang buồn ngủ sau một đợt rèn luyện chiến đấu mãnh liệt - Rain nhìn chăm chú màn hình trên thiết bị liên lạc với vẻ ảm đạm, căng thẳng.

Mọi thứ ban đầu vẫn ổn, nhưng rồi đã sai đi. Khi Sunny ngừng trả lời, cô đã không quá lo lắng. Trong vài tuần.

Nhưng mà đã là hai tháng, và vẫn không có dấu hiệu gì từ anh ta.

Đến một lúc, Rain đã trở nên lo lắng, và không biết phải làm gì khác, cô liên lạc với Aiko. Nhưng mà Aiko chỉ đơn giản nói cô nên bình tĩnh, và Sunny chắc chắn vẫn khỏe mạnh ở đâu đó ngoài kia. Cô gái nhỏ nhắn kia có vẻ có rất nhiều sự tự tin về khả năng của Sunny.

Dù vậy, Rain vẫn không yên tâm.

Buồn cười...ngay bây giờ, cô đáng lẽ nên lo lắng đến muốn bệnh vì chuyện bị Ma Pháp chọn lấy, nhưng mà sự yên lặng kì lạ từ Sunny khiến cô phiền muộn hơn rất nhiều.

Vậy nên, Rain nhìn chăm chú thiết bị liên lạc của cô vào giữa lớp.

Những tin nhắn của cô có lẽ rất xấu hổ, nếu tình hình không đáng sợ đến vậy.

"Này, anh có nhận được tin nhắn trước đó của em không vậy?"

"Rain đến Sunny, a lô?"

"Đừng có ngó lơ em."

"Tại sao không trả lời?"

"Sunny?"

"Nếu anh quá bận thì cứ nói vậy, để em còn tìm việc gì đó thú vị hơn mà làm."

"Sao cơ? Thậm chí không thể nhắn một chữ 'ok'? Coi nào."

"Nghiêm túc đó, anh ổn không vậy?"

"Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Nếu để em biết được anh chỉ quên đọc tin nhắn của em, thì anh chết chắc."

"Anh không thật sự chết chứ hả?"

"Haha, đùa thôi."

"Cái quái gì chứ? Thậm chí không chúc mừng em vào ngày sinh nhật luôn?"

"Sunny, anh ổn không vậy?"

"Trả lời em coi, chết tiệt."

"Sunny, trả lời."

"Em có lẽ hơi lo lắng, nên...làm ơn nhắn tin cho em khi anh có thời gian."

"Làm ơn trả lời đi mà."

Rain nghiến răng và cất đi thiết bị liên lạc. Cô cố lắng nghe bài giảng, mặc dù khó có thể nghe gì với những tiếng thì thầm từ những bạn học xung quanh, bàn tán này nó.

Lớp học, những lời bàn tán, nó đều có vẻ rất...không đáng nhắc đến.

Cả lớp học này thật ra có vẻ không thực. Nó quá yên bình, quá ấm áp, và quá bình thường. Đâu đó ngoài kia, hàng triệu người đang mất nhà cửa, hay thậm chí mất mạng. Mất đi một trong bốn Góc có thể có những hậu quả thảm họa về lâu dài cho toàn nhân loại. Thứ mà đang diễn ra ở Nam Cực có thể sớm diễn ra ở bất cứ lục địa nào khác.

Vậy mà, mọi người vẫn cư xử như thể không có gì kì lạ đang diễn ra. Họ chỉ tiếp tục sống, không có vẻ lo lắng. Người ta thật sự không hiểu chuyện đang xảy ra? Họ không biết có những người lính chết đi mỗi ngày trên chiến trường?

Và cả những người Thức Tỉnh cũng đang chết đi?

'Ngu ngốc...đám ngu ngốc chết tiệt...'

Vào lúc đó, một bạn học quay người, nghiêng về phía trước và thì thầm:

"Này Rain. Dạo này sao cậu cứ ủ rũ vậy? Muốn đi ăn gì đó cay cay sau khi tan học không? Có lẽ chính phủ sẽ bắt đầu chia khẩu phần thức ăn trong một lúc sau khi những người tị nạn đến, nên đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để chúng ta..."

Trước khi Rain biết bản thân đang làm gì, một câu trả lời giận dữ đã bay ra khỏi miệng cô:

"Cái đầu chỉ biết nghĩ về thức ăn thôi sao?!"

Cô chớp mắt, nhận ra bản thân đang đứng, và cả lớp đang nhìn cô. Có vẻ như, cô đã quên nói khẽ...và quên ngồi yên trên ghế...

Thầy giáo nhìn Rain với vẻ mơ hồ.

"...Ừm. Chủ đề này có lẽ không quá thú vị đối với những người trẻ tuổi như các em, nhưng mà sẽ là không chuyên nghiệp nếu tôi nghĩ về thứ gì khác trong lúc giảng về nó. Giờ thì, làm ơn ngồi xuống và cư xử đàng hoàng lại, cô gái. Phép ứng xử đâu cả rồi?"

Xấu hổ, Rain ngồi xuống trở lại và quay sang cửa sổ.

Lớp học tiếp tục, bàn tán cũng tiếp tục. Chỉ là lần này, cô đã trở thành chủ đề của những tiếng thì thầm đó.

Trên đường về nhà, Rain đi ngang qua căn nhà xám quen thuộc. Cô ngừng lại vài giây, nhìn về phía hiên nhà nơi mà một Bậc Thầy khó ưa trong quá khứ thường ngồi, uống cà phê và cư xử như thể không có lấy một mối lo trên đời.

Hiên nhà trống rỗng, và căn nhà cũng vậy.

Thở dài, cô quay người và tiếp tục bước đi.

'Mà tại sao mình phải quan tâm đến đồ ngu ngốc đó chứ? Sunny chết tiệt. Thậm chí nếu anh ta gửi tin nhắn cho mình bây giờ thì mình cũng không thèm trả lời luôn.'

Vào lúc đó, thiết bị liên lạc của cô run lên, có một thông báo mới.

Rain lơ đãng liếc nhìn nó, rồi đột nhiên đông cứng. Có một tin nhắn mới trên màn hình.

Nó là:

"Sunny: Thần thánh! Đống tin nhắn kiểu gì đây? Em là kiểu theo dõi người ta chắc? Anh chỉ bị kẹt ở khu vực mà không có mạng một thời gian, đâu có cần tổng tiến công hòm tin của anh! Dù sao thì...chúc mừng sinh nhật muộn, chắc vậy. Em sao rồi? Dữ liệu mạng chỗ anh đang ở là có giới hạn, nên anh sẽ nói ngắn gọn. Anh ổn. Ồ...và anh nhận được thêm một huân chương khác. Khá ngầu phải không?"

Rain nhìn chăm chú màn hình vài giây, rồi hít một hơi run rẩy và bắt đầu gõ phím dữ dội.