Chương 968: Quy Mô Thay Đổi
Vài ngày nữa trôi qua trong tiếng vũ trang rộn ràng và tiếng gầm rú điên dại của những Sinh Vật Ác Mộng chết đi. Khung cảnh hắc ám của Trung Nam Cực trôi qua đoàn phương tiện di chuyển không ngừng, với ánh sao và ánh cực quang rốt cuộc đã hiện ra từ đằng sau những đám mây tro, chỉ để bị nuốt đi bởi màn tuyết.
Cơn bão tuyết lại bắt đầu, khiến Sunny tự hỏi liệu cậu có gặp con titan thứ hai làm loạn trong vùng này. Cậu không hề hào hứng với viễn cảnh đó, nói nhẹ đi hết sức có thể.
Chuyến đi này...là khá kì lạ. Sunny đã quen với việc mọi thứ chuyển xấu thật nhanh, nhưng mà tình hình của đoàn là rất khác. Thay vì có thứ gì đó đáng sợ và hủy diệt xảy ra cùng một lúc, tình hình của họ chỉ hơi tệ hơn một chút theo từng giờ, mang họ càng lúc càng gần sự hủy diệt.
Nhịp độ tự tin mà đoàn đã lập ra sau khi rời khỏi trạm tiếp tế đã mất từ lâu. Thay vì những đợt giao chiến hiếm có với những bầy Sinh Vật Ác Mộng yếu hơn, họ bây giờ đang rơi vào một trận chiến gần như không ngừng với biển sinh vật tràn đến từ phía bắc của Trung Nam Cực.
Áp lực đối với những người Thức Tỉnh và những người điều khiển MWP đã tăng lên khủng khiếp, và những bộ binh đã phải dùng đến những mũi dao lê trên súng của họ vài lần.
Tệ nhất là sự ăn mòn không thể tránh khỏi mà thật nhiều Cổng đang gây ra đối với công nghệ của họ. Những phương tiện quân sự được che chắn khỏi những hiệu ứng gây hại của Kêu Gọi đến một mức độ nhất định, nhưng mà rất ít thứ có cùng những nâng cấp như là Tê Giác. Họ đang duy trì vào lúc này, nhưng mà không thể nào nói rõ sẽ kéo dài được bao lâu.
Vấn đề đang cứ chồng chất lên dần.
...Và thương vong cũng dần tăng lên.
Trong cú đẩy đáng sợ đến Đồng Ereubus, Sunny đã chỉ mất một số người trên đầu ngón tay, vài người là cho Ma Pháp, vài người là trong chiến đấu. Tổn thất đó là quá ít để có thể xem là một sự kiện quan trọng.
Nó là không quá nhiều cho bước hiện tại của chuyến đi này.
Đoàn người đã trở nên to hơn quá nhiều, và những chiến đấu của họ đã trở nên quá thường xuyên và quá mãnh liệt để tránh khỏi cảnh mất đi binh lính. Tốc độ thương tổn này là không khủng khiếp, và thật ra là thấp đến đáng ngưỡng mộ, nhưng mà có vẻ như mỗi lần Gere liên lạc để cho cậu tin tức từ đoàn, thì càng có nhiều cái tên phải được thêm vào danh sách đó.
Sunny bị nó ảnh hưởng đến kì lạ. Cậu đã cho rằng với tổng số lượng tăng lên nhiều như vậy, thì sự mất mác của mỗi một người lính sẽ không ảnh hưởng cậu quá nhiều, đặc biệt là nếu lượng thương vong là thấp hơn dự kiến. Cậu cũng đã cho rằng bản thân sẽ dần trở nên tê dại trước tin tức những người dưới quyền chỉ huy của mình chết đi.
Nhưng mà đã không.
Càng nhiều người lính của cậu chết - cho dù ít đến mấy - thì cậu càng cảm thấy đắng chát và giận dữ. Nhưng mà, cảm xúc mạnh mẽ nhất mà cậu có là khá bất ngờ: phẫn nộ.
Sunny cảm thấy phẫn nộ về việc mà cậu bị buộc phải nhìn những người nam nữ tử tế chết đi, nhìn những người thường đặt tính mạng họ ra để bảo vệ những người tị nạn không khả năng tự vệ...trong lúc những kẻ thật sự mạnh mẽ thì không thấy đâu cả, bận rộn với những sự tranh đấu nội bộ của riêng chúng.
'Đám khốn kiếp chết tiệt...'
Có lẽ cậu thật sự không có khiếu làm thủ lĩnh.
...Cũng không phải nói là Sunny không có hiệu quả. Trái lại, cậu đang làm rất tốt trong việc dẫn dắt đoàn và giả vờ làm một người chỉ huy dũng cảm. Nhưng mà, đều là quá xa lạ đối với cậu. Đây là việc mà cậu làm vì tình huống bắt buộc cậu phải làm, chứ không phải vì cậu muốn đóng vai trò đó.
Sống một mình trong Thành Phố Hắc Ám là dễ chịu hơn rất nhiều.
'A, ngày tháng tươi đẹp đó.'
Có một việc kì lạ khác về chuyến đi về phía bắc của đoàn...thứ mà Sunny đáng lẽ nên đoán trước, nhưng mà rốt cuộc đã không tính đến.
Bất chấp sự hao mòn dần dần này, số lượng người dưới tay cậu vẫn không giảm đi. Thay vì vậy, nó đang lớn lên...thậm chí là phồng to. Càng đi xa, đoàn người càng to hơn.
Có những nhóm lớn những người khác mà cũng đã thoát khỏi Đồng Erebus, những đội binh lính mà đã mất liên lạc với Chỉ Huy Quân Đội vì bão tuyết, và những đoàn sơ tán mà bị kẹt ở lưng chừng vì đích đến của họ bị phá hủy. Toàn bộ họ đều vui vẻ khi nhìn thấy một lực lượng nghiêm chỉnh đang di chuyển về phía bắc, đặc biệt là vì nó được dẫn dắt bởi một Bậc Thầy.
Nên họ cũng tham gia vào đoàn người. Sunny không thật sự có thể từ chối những người đó, và đến lúc này, thì cũng không có việc gì phải làm vậy.
Vậy nên, bốn ngàn người tị nạn dưới sự bảo vệ của cậu biến thành năm, rồi sáu, và rồi mười hai ngàn. Năm trăm người lính đã biến thành hơn một ngàn.
Ba tổ đội Thức Tỉnh thì phồng thành bảy, và bây giờ có hai tổ đội phụ làm từ người Ngủ thay vì một.
Cũng có thêm những phương tiện. Đoàn phương tiện bây giờ kéo dài đến hai cây số, và không hề có dấu hiệu ngừng lại sự tăng trưởng nhanh chóng này.
Nhìn nó, Sunny không nhịn được mà lắc đầu.
'Đây là một công thức cho thảm họa...'
Ở tốc độ này, cậu sẽ phải dẫn dắt cả một sư đoàn khi họ đến Falcon Scott mất. Nếu họ có thể đến đó.
Hi vọng rằng, cậu sẽ đụng phải một hai tên đại tá nào đó thì cậu có thể sớm đẩy trách nhiệm cho chúng. Đương nhiên là nếu đại tá kia không phải một kẻ ngu toàn tập.
...Sunny vừa mới xử lý xong một con Ác Ma Ngã rất kinh tởm mà đã nằm đợi mai phục trên đường đi của đoàn và đã quay trở lại. Ngay khi cậu xuất hiện từ bóng tối trên nóc của Tê Giác, Quạ bay xuống và đậu lên vai cậu, bộ lông nó xù lên và đầy bông tuyết.
Cậu liếc nhìn con chim khổ sở và thở dài.
"Sao? Mày thấy gì hả?"
Con quái vật nhỏ nhún nhún đầu.
"Quuạ! Thấy!"
Sunny chờ nó tiếp tục, biết rằng phải có việc xấu thì Tiếng Vang này mới tìm đến cậu. Con quái vật biết bay lại kêu lên:
"Có! Bầi!"
Nói xong, con chim quay đầu và chỉ mỏ nó về một hướng.
'Nguyền rủa.'
Có một bầy Sinh Vật Ác Mộng ở phía trước...một đám mà Quạ không biết cách tránh khỏi. Cuối cùng, nỗi sợ hãi của Sunny đã thành sự thật.
Cậu vội vàng cho cái bóng gần nhất ở hướng mà Tiếng Vang đang chỉ di chuyển về phía trước. Nó đã dò đường ở xa, nhưng mà có vẻ như là chưa đủ xa.
Không lâu sau đó, mắt Sunny nheo lại.
Đúng là có một bầy sinh vật to lớn, và đi qua chúng là không thể suy nghĩ đến.
Ừ thì...đương nhiên là trừ khi cậu dùng cao tốc dọc biển.
Trong trường hợp đó, đoàn sẽ có cơ hội né khỏi biển sinh vật kia mà không bị quấy rầy. Dù đó là một cơ hội nhỏ nhoi.
Và họ cũng sẽ chịu rủi ro gặp phải thứ gì đó càng tệ hơn nữa.
'...Chết tiệt thật.'