Chương 964: Chứng Cứ Cho Khả Năng

Chương 964: Chứng Cứ Cho Khả Năng

Choáng váng là, không có thảm họa gì xảy ra trong lúc Sunny ngủ. Một cánh Cổng không đột nhiên mở ra ngay trong trạm tiếp tế, một con titan không lang thang đến gần và xuyên qua cửa chống nổ, cắn nuốt mọi người mà cậu đang bảo vệ. Bằng cách nào đó, thế giới không sụp đổ.

Thay vì vậy, Sunny thức dậy và nghe thấy những tiếng trò chuyện yên bình và mùi thức ăn. Cậu nằm yên vài phút, rồi leo ra khỏi buồng ngủ, kiểm tra những vết thương đang lành của mình, và triệu hồi Áo Choàng Múa Rối để che lấy cơ thể bầm dập.

Ờ khu vực nghỉ ngơi của Tê Giác, vài thành viên tổ đội đang ăn một bữa sáng thịnh soạn. Ngạc nhiên là, Giáo sư Obel là người nấu ăn, thành thạo dùng những khẩu phần lấy từ trạm tiếp tế để làm ra thứ gì đó mà có mùi thơm đến ngạc nhiên.

Đi đến gần hơn, Sunny nghe thấy Luster nói chuyện với sự hào hứng ngạc nhiên:

"...tuyệt vời! Làm sao ông nấu được hay vậy?"

Ông lão bật cười.

"A, thức ăn lúc ta còn trẻ là khan hiếm hơn nhiều so với hiện tại. Những món đồ cổ như ta đều biết cách tạo ra một bữa tiệc từ không gì cả, chàng trai trẻ à."

Phát hiện Sunny, Luster chỉ vào cái đĩa dành cho cậu.

"Đội trưởng! Cậu phải thử nó!"

Hắn nhét đầy mồm thứ gì đó mà trông như là lasagna rau củ (một loại mì Ý dạng tấm, được xếp chồng lên nhau xen kẽ với gì đó chính giữa, thường là sốt, phô mai, thịt, rau củ) - thứ mà khá là kì lạ, khi cân nhắc đến thực phẩm của quân đội không bao gồm rau củ tươi - và mỉm cười.

"Ồ! Và chúng ta cũng đầy nước trở lại. Phòng tắm lại có thể dùng!"

Đó...là một tin tức ngạc nhiên và tốt. Tê Giác có một hệ thống lọc nước rất năng nổ, nhưng mà họ đã phải bắt đầu tiết kiệm nó từ vài ngày trước. Ý nghĩ có một đợt tắm nước nóng đàng hoàng khiến Sunny mỉm cười.

Cậu ngồi xuống và tò mò nếm thử món ăn mà Giáo sư Obel nấu. Nó quả đúng là rất ngon.

Phát hiện phản ứng của cậu, ông lão bật cười.

"Tả pí lù. Đó là cách chúng ta từng gọi món ăn Frankenstein này, vào thời của ta. Thời gian có lẽ đã thay đổi, nhưng mà vài thứ thì vẫn như vậy."

Sunny nhìn cái đĩa của mình, rồi cau mày.

"...frankenstein là cái gì?"

Giáo sư Obel nhìn cậu thú vị.

"À thì...đó là một quái vật không có thật. Một xác chết được lắp rắp từ nhiều mảnh bởi một nhà khoa học không ổn định. Thật ra thì, có lẽ nhà khoa học đó mới là con quái vật."

Sunny hiểu ý gật đầu.

"À, tôi hiểu rồi. Một cái xác được ráp từ nhiều mảnh...hình như tôi đã từng chiến đấu với những thứ như vậy. Mặc dù đó giống một ngọn núi làm từ xương cốt hơn. Chắc người ta cũng có thể hầm xương từ thứ đó?"

'Giáo sư thật sự là quá hà khắc với bản thân. Nấu nướng của ông ta đâu có giống thịt quái vật. Mình nên biết!'

Bỏ qua những ánh mắt kì lạ hướng về phía cậu, Sunny nhún vai và tập trung vào thức ăn.

Những người Bất Thường ngủ ca đầu vẫn chưa quay trở lại từ thế giới Mộng Ảo, nên không có gì cấp thiết cậu cần phải làm. Sunny yên bình dùng xong bữa, rồi trò chuyện với thủ hạ của mình một chút. Lần lượt, họ rời khỏi để tiếp tục công việc chuẩn bị cho sự khởi hành của đoàn. Beth có lẽ đang ở chăm sóc vụ việc gì đó với những người tị nạn, nên không thấy cô ta đâu cả.

Chỉ còn lại Sunny và Giáo sư Obel.

Ông lão quan sát gương mặt cậu vài giây, rồi đột nhiên hỏi:

"Cậu như thế nào rồi hả, Đại úy Sunless?"

Sunny mơ hồ nhìn ông ta.

"Tôi? Ổn...chắc vậy."

Giáo sư Obel thở dài.

"Chắc chắn là rất khó, đặc biệt là với người trẻ như cậu. Trong tình huống hiểm nghèo này, cậu lại phải phụ trách sự an toàn của hàng trăm người...nhưng mà lại không có ai quan tâm đến sự khỏe mạnh của cậu. Nên đó là tại sao tôi hỏi. Thật sự, cậu sao rồi?"

Sunny muốn đáp lại, nhưng rồi suy nghĩ một chút, và nhún vai.

"Thật ra thì, hơi kì lạ. Mọi người ở đây đều chiến đấu quyết liệt để sống sót. Đa số họ không có chút điều khiển nào về việc họ sẽ sống hay là chết. Mỗi phút đều có thể là phút cuối cùng của họ...và họ đều biết vậy. Nhưng không phải tôi. Tôi cơ bản là an toàn. Trừ khi tôi chủ động cố tình làm gì đó ngu ngốc, khả năng cao là tôi sẽ sống sót kể cả nếu cả đoàn bị diệt. Phân Loại của tôi khiến tôi rất dễ dàng tránh thoát đa số những nguy hiểm, ông biết đó."

Cậu chần chừ, rồi nói thêm với chút không chắc chắn:

"Nên, gánh nặng tinh thần tôi phải chịu đáng lẽ nên ít hơn hẳn những người dễ tổn thương ngoài kia. Nhưng mà...vì lý do gì đó, lại không có cảm giác như vậy. Tôi thật sự không nên quan tâm xung quanh tôi có bao nhiêu người xa lạ sẽ chết, nhưng tôi lại có. Nó như là một bùa mê hoặc tâm trí vậy, thật sự, việc tôi mà lại quan tâm...thật ra thì, gần như chính xác là như vậy. Đặc biệt là vì tôi đúng là thấy bản thân làm những việc ngu ngốc để ngăn họ không phải chết."

Sunny cau mày.

'...Đợi đã. Mình thật sự không dính một sự mê hoặc nào đó mà thôi thúc mình bảo vệ đoàn người chết tiệt này, phải không vậy?'

Giáo sư Obel đột nhiên cười.

"Một bùa mê hoặc tâm trí...đó là một cách rất độc đáo để nói về nó.

Chẳng phải việc người ta quan tâm đến nhau là rất bình thường?"

Sunny chớp mắt vài lần.

"Không? Đương nhiên là không."

Cậu lắc đầu, rồi hơi khó hiểu nói thêm:

"Không ai từng quan tâm đến tôi...đến khi tôi trở nên mạnh mẽ, và nhờ đó hữu dụng. Đó chỉ là cách thế giới này hoạt động."

Sunny đã cô độc gần hết cuộc đời mình. Đúng, sau khi nhiễm phải Ma Pháp, cậu đã có vài người bạn tốt...nhưng mà cậu không hề có những ảo tưởng về nguyên nhân của sự liên kết giữa họ. Nếu cậu đã là ai đó yếu ớt và vô dụng, những người như Effie, Kai, thậm chí Nephis và Cassie...đã không bao giờ lãng phí thời gian trở nên gần gũi cậu.

Và tại sao họ phải làm vậy?

Ừ thì, còn có Rain nữa...nhưng đó là khác. Cô là gia đình, không phải người lạ ngẫu nhiên.

Giáo sư Obel thở dài buồn bã và im lặng một lúc. Cuối cùng, ông ta hỏi:

"Vậy cậu nghĩ tại sao cậu lại quan tâm đến việc những người tị nạn và những binh lính bình thường có sống sót hay không? Tại sao cậu mạo hiểm để giúp đỡ họ?"

Sunny gãi gãi đầu.

"Đó...tôi thật ra là không chắc lắm. À, có lẽ là kiêu hãnh. Những người này là trách nhiệm của tôi, nên cái chết của họ sẽ chứng minh sự bất tài của tôi. Hợp lý...nhưng mà cũng kì lạ. Tôi thật sự chưa từng là người mà bám víu thứ vô dụng như là kiêu hãnh."

Ông lão nhìn cậu với biểu hiện kì lạ, rồi lắc đầu.

"Cậu có muốn biết ta nghĩ sao không?"

Sunny nhướng mày.

"Có?"

Giáo sư Obel mỉm cười.

"Ta nghĩ cậu đang quá thiếu tôn trọng bản thân, chàng trai à."

Sunny mơ hồ nhìn ông ta chăm chú.

'Hử?'

Có nghĩa là gì chứ?

Ông lão bật cười.

"Ài, đừng để ý đến ta. Chỉ là những lời nói linh tinh của một ông già mà thôi...có lẽ cậu sẽ hiểu khi đến tuổi như ta. Đến lúc đó, làm ơn cứ tiếp tục quan tâm đến những người tội nghiệp này, mặc dù nó có vẻ ngu ngốc đến mấy. Cậu thấy đó, có một sự thật như này mà ta đã học được sau nhiều thập kỷ...nhân loại sẽ không bao giờ sống sót nếu không có một chút ngu ngốc..."