Chương 963: Trạm Tiếp Tế
Sunny bất động một lúc, cuối cùng có âm thanh bước chân tiến đến gần cậu. Quay người lại, cậu nhìn Trung sĩ Gere với biểu hiện cứng đơ.
Người lính căng thẳng, theo thói quen trông chờ tin tức xấu.
"...Có...Có gì ở trong đó?"
Sunny chần chừ một chút, rồi chỉ lắc đầu.
"Ra lệnh cho đoàn lái vào trong. Mọi người sẽ sớm thấy mà thôi."
Không quá lâu sau đó, đoàn phương tiện tàn tạ lái qua cậu, biến mất vào trong đường hầm tăm tối. Khi họ đều vào trong, Sunny liếc nhìn những tro tàn đang chậm rãi rơi xuống lần cuối, rồi cũng đi vào nơi hắc ám. Cửa chống nổ đóng lại sau lưng cậu với một âm thanh rung chuyển, chặn lại cơn lạnh giá và gió gầm rú của đêm Nam Cực.
Ngay trước khi hai tấm hợp kim cường lực chạm vào nhau, con quạ của Bậc Thầy Jet bay qua chúng và đậu lên vai Sunny. Con chim tò mò nhìn vào đường hầm, rồi nhìn cậu và kêu vài tiếng. Lần này, đó chỉ là tiếng kêu đơn giản, và không phải những từ ngữ bập bẹ của ngôn ngữ nhân loại.
Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên mặt Sunny.
"...Ừ. Làm tốt lắm."
Dứt lời, cậu đi xuống đường hầm, nhanh chóng đến buồng chứa dưới lòng đất.
Đoàn phương tiện đang đậu ở một gốc trống rỗng của căn buồng rộng lớn, và những người lính kích động đã đang di chuyển quanh những phương tiện quân sự mới toanh, ngắm nghía chúng không thôi. Vài người khác thì đang bận rộn mở ra những thùng hợp kim mà được chất dọc theo một bức tường, đầy những loại đồ tiếp tế.
Trạm tiếp tế này được thắp sáng bởi những hệ thống đèn đòm mạnh mẽ, và đã được kích hoạt ngay khi Sunny mở cổng dùng quyền hạn của mình. Hệ thống không khí cũng được kích hoạt, khiến không gian dưới lòng đất tràn đầy mùi hương quen thuộc, khiến người ta bình tĩnh của không khí được lọc nhân tạo.
Sunny hít một hơi sâu và chờ Trung sĩ Gere đến gần.
"Vậy? Như nào?"
Người lính mỉm cười, khiến Sunny nhận ra cậu chưa từng nhìn thấy người trung sĩ đáng tin cậy này làm vậy trước đây.
"...Phải nói là tuyệt vời thưa ngài. Đây là một trạm tiếp tế sư đoàn dã chiến, từ những gì tôi thấy được. Nó có mục đích tiếp tế những tài nguyên tiêu hao của cả một sư đoàn trong giữa những trận chiến, nếu không có một cơ hội tiện nghi để đến một cứ điểm hay là nếu con đường tiếp tế bị cắt đứt. Có đủ vật liệu ở đây để dùng cho hàng ngàn binh lính."
Hắn ngưng lại một giây, rồi chỉ về phía những hàng phương tiện.
"Chúng tôi vẫn chưa đánh giá toàn bộ kho hàng này, nhưng mà ngài đã có thể thấy là nó thừa số chúng ta cần. Có những loại máy móc khác nữa, từ những APC đến những phương tiện tấn công và trinh sát hạng nhẹ. Thật sự, thậm chí còn có cả chục MWP (Cỗ Máy Chiến Tranh Di Động - Mobile War Platform) ở đây, với đủ đạn dược để cung cấp cho những vũ trang của chúng."
Sunny liếc nhìn hình dạng cao kều của những cỗ máy chiến tranh di động đứng gần bức tường ở xa. Những con rô bốt khổng lồ này là cao khoảng sáu mét, vẫn xem là nhỏ khi so sánh với những họ hàng to hơn của nó, nhưng mà chúng cũng có không ít lực tấn công. Khẩu súng trường mạnh mẽ của Samara vốn là một loại vũ khí hạng nhẹ cho một trong những cỗ máy đáng gờm này, nhưng mà đã được chỉnh sửa lại để cho người bắn tỉa Thức Tỉnh dùng.
Sự hiện diện của những MWP là một ngạc nhiên dễ chịu. Những binh lính thường hơi có khả năng đối mắt những Sinh Vật Ác Mộng Ngủ Say, nhưng mà họ sẽ gặp rắc rối khi kẻ địch là Thức Tỉnh, kể cả với sự giúp đỡ của những bộ giáp xương ngoài. Kho vũ khí dữ dội với những cỗ súng và bệ phóng trên cỗ máy chiến tranh thì khiến chúng đủ sức phá hoại để có thể hoàn thành công việc đó.
Chỉ có một vấn đề...
Sunny nhìn Trung sĩ Gere với ánh mắt nghi ngờ.
"Chúng ta có ai có khả năng dùng những thứ này không vậy?"
Người lính ho khan và ngượng nghịu gãi gãi đầu.
"Ồ...không, không hẳn."
Hắn giữa yên lặng vài giây, rồi lại mỉm cười.
"Dù vậy. Cũng có đạn dược cho những cỗ súng máy, cũng như thức ăn, thuốc men, pin nhiên liệu dự phòng, và những nhu yếu phẩm khác...cơ bản là, toàn bộ thứ những người tị nạn cần. Chúng ta thậm chí có thể trang bị vũ khí cho toàn bộ mọi người, nếu đó là việc ngài muốn làm. Những phương tiện chúng ta có thể lái cũng sẽ nhanh hơn nhiều so với những phương tiện dân dụng, có giáp tốt hơn, và có thể di chuyển qua những địa hình khó khăn hơn. Chưa kể đến có nhiều chúng hơn chúng ta thật sự có thể dùng, và đây là đúng với mọi thứ, không chỉ phương tiện. Cơ sở hạ tầng giữa đây và Falcon Scott cũng phát triển hơn nhiều, nên...tôi nghĩ cả tốc độ lẫn khả năng của chúng ta sẽ cải thiện rất nhiều."
Sunny gật đầu, rồi thoáng liếc nhìn con quạ, thứ mà đã rời khỏi vai cậu và giờ đang đậu trên một xà ngang trên mái của trạm, nhìn xuống những nhân loại bận rộn với biểu hiện tò mò.
"...Tốt. Chúng ta sẽ ở lại đây vài ngày, để mọi người nghỉ ngơi và cho chúng ta thời gian làm quen với những món đồ chơi mới cứng này. Đảm bảo mọi người có một bữa ăn nóng và một nơi thoải mái để ngủ."
Nói xong, cậu để lại Gere suy nghĩ những vấn đề hậu cần cho việc sắp xếp hàng trăm người tị nạn vào trong một hầm trú dưới lòng đất mà không thật sự được thiết kế cho việc đó, và mệt mỏi đi về phía Tê Giác.
Có nhiều phương tiện cứng cáp ở trạm tiếp tế này, nhưng mà cậu không nhìn thấy bất cứ thứ nào mà có thể so sánh với cái của họ. APC đáng sợ của họ vẫn là cái xịn nhất ở đây.
'...Mình cũng cần nghỉ ngơi.'
Leo vào Tê Giác, cậu trao đổi vài lời với Giáo sư Obel, rồi nói Luster sắp xếp lịch ngủ với những người Bất Thường khác và mang tin tức từ thế giới Mộng Ảo cho cậu vào buổi sáng...hay là lúc nào cậu thức dậy.
Rồi, Sunny cởi áo khoác quân đội và hủy đi Áo Choàng Địa Ngục, thứ mà đã được ẩn giấu bên dưới.
Vào lúc đó, Beth đến gần để nói gì đó, nhưng lưỡng lự sau khi phát hiện những mảng máu kho và những tấm băng dán trên da cậu. Cô hơi tái đi, im lặng vài giây, rồi buộc ra một lời chế giễu không sức thuyết phục:
"Vậy...cậu đúng là có chảy máu."
Sunny cúi xuống nhìn cơ thể tàn tạ của mình, và mỉm cười.
"Chỉ trong dịp đặc biệt thôi."
Nói xong, cậu quay đi, leo vào buồng ngủ, và nhắm mắt, hoàn toàn kiệt sức.
'Đúng...là một ngày dài, ghê gớm, và hoàn toàn tồi tệ...'
Nhưng mà nó đã kết thúc trên một điểm nhấn tích cực. Ít nhất là nên biết ơn về việc đó.