Chương 965: Kế Hoạch Mới
Tin tức mà những người của Sunny mang trở lại từ thế giới Mộng Ảo là vừa bất an vừa bất lành. Có cả đống cập nhật mới về tình trạng hiện tại ở Nam Cực, nhưng mà toàn bộ đều bị phủ bóng bởi một việc đơn giản.
Chỉ Huy Quân Đội có vẻ không hề biết Đồng Erebus đã bị quét khỏi bản đồ. Họ biết rằng có gì đó đã xảy ra, nhưng mà những thành viên của tổ đội cậu lại là người đã mang đến tin tức xác nhận cho sự hủy diệt đó, gây ra một phản ứng mãnh liệt.
Đó là không quá tốt cho Sunny. Hoặc là cứ điểm đó đã bị phá hủy rất gần đây, hoặc là Chỉ Huy Quân Đội đang ở trong tình trạng xấu hơn nhiều so với suy nghĩ của cậu trước đó. Dù sao đi nữa, tình hình này có nghĩa là sự chính xác của toàn bộ thông tin mà họ nhận được từ Chỉ Huy Quân Đội phải được thêm vào chút nghi ngờ kể từ bây giờ. Mọi thứ đang thay đổi quá nhanh để hệ thống liên lạc kém cỏi này của họ có thể theo kịp.
Mà cũng không sao. Cậu vốn đã quyết định là sẽ đi thẳng đến Falcon Scott, bỏ qua những cứ điểm kém bất khả xâm phạm hơn dọc đường. Đó sẽ là đích đến của họ, nhiêu đó là rõ ràng.
Có vẻ như tình hình ở Đông Nam Cực là không nghiêm trọng như thảm họa ở Trung Nam Cực, nơi có ít bình lính và tài nguyên được dành ra bởi vì nó có địa bàn và dân số nhỏ hơn, nhưng mà đã bị Chuỗi Ác Mộng đánh vào mạnh hơn, vì nguyên nhân gì đó!
Kết quả là, kế hoạch trước đó bị bỏ đi, và vội vàng thay thế với cái mới. Đoàn hải quân đang đến sẽ bị điều hướng để bắt đầu chở dân thường và quân đội sang eo biển, đến nơi đất liền to hơn và được bảo vệ tốt hơn ở phía đông. Falcon Scott sẽ trở thành nơi đóng quân cho sự di chuyển đó, cũng như cứ điểm cuối cùng của nhân loại ở khu vực này.
Quân Đội Đầu Tiên đang hoàn toàn từ bỏ Trung Nam Cực.
Nên, không còn ý nghĩa cho việc tìm kiếm trú ẩn ở bất cứ thành lũy nào khác, kể cả nếu vài cái trong số chúng vẫn đang cầm cự. Toàn bộ những sư đoàn dù sao cũng sẽ dần rút lui đến Falcon Scott, mang theo những dân thường với họ.
Sunny thở dài.
'Đó sẽ là kế hoạch.'
Một kế hoạch mà rất có thể kết thúc trong thảm họa, nhưng vẫn là một cái tốt. Chỉ Huy Quân Đội không phải hoàn toàn không biết gì...Bậc Thầy Jet đã biết về Đồng Erebus và cử con quạ của cô đến cậu, nên cũng không phải là phía chỉ huy hoàn toàn sụp đổ. Chỉ là có những lỗ hỏng trong dòng chảy thông tin giữa trụ sợ và những người ở tiền tuyến, thứ mà có hậu quả nghiêm trọng, nhưng lại không thể làm gì khác miễn sao Quái Thú Mùa Đông vẫn còn sống.
Mặc dù rất đau đớn nhưng Sunny phải thừa nhận, mọi người đều đang làm tốt nhất có thể trong tình huống tệ hại này. Không có ai để đổ lỗi cả. Chỉ là khi tính đến tình hình chung, thì cậu đang bất hạnh ở vào cực xấu nhất của phổ quang tồi tệ đó.
'...Chết tiệt.'
Lắc đầu, cậu leo lên nóc Tê Giác và yên lặng quan sát hoạt động bận rộn trong trạm tiếp tế. Mọi người đều có việc làm. Ngay cả những người tị nạn cũng đang giúp đỡ chất hàng hóa lên những phương tiện mà Trung sĩ Gere đã lựa chọn trưng dụng.
Con quạ đã bay khỏi nơi ở trên trần nhà và đậu xuống gần cậu, rúc vào người cậu để cùng nhìn chăm chú những người bên dưới. Sunny hoài nghi nhìn con chim đen.
"Mày nghĩ sao? Chúng ta có thoát được không?"
Con quái vật nhỏ nhìn cậu với vẻ mơ hồ và kêu lên vài lần.
Sunny khịt mũi.
"Ừ thì biết mà. Mày chỉ là một Tiếng Vang. Ồ...mà nhân tiện, tao nên gọi mày là gì?"
Con chim nghiêng đầu.
Quuạ! Quuạ!
Sunny mỉm cười.
"Tên mày là Quạ Quạ? Hờ...ừ thì, vậy tao sẽ gọi mày là Quạ, nếu mày không ngại."
Con chim nhìn cậu chằm chằm vài giây, rồi kêu lên và bay đi.
Lắc đầu, Sunny chuyển ánh mắt và tập trung vào cảnh tượng bên ngoài. Một trong những cái bóng của cậu đã ở lại ngoài đó để quan sát lối vào trạm, ẩn mình trong bóng tối.
Tro vẫn còn rơi xuống từ bầu trời, che đi những ngôi sao và ánh cực quanh. Bồ hóng đã làm đen đi bề mặt tuyết trắng, biến nó thành một thứ màu xám dơ bẩn. Những bóng dáng của những ngọn núi gần đó đặt trên ánh sáng đỏ tỏa ra từ biển dung nham, khiến cả khung cảnh trông ghê rợn và có phần địa ngục.
'...Cả lục địa này là quá kì lạ. Như thể mình chưa từng rời khỏi thế giới Mộng Ảo ấy.'
Ngay lúc Sunny nghĩ vậy, một chuyển dộng nhỏ thu hút sự chú ý của cậu. Nhanh chóng, một tia sáng chập chờn xuất hiện ở phía xa, và rồi, cả một dòng sông ánh sáng hiện ra từ sau dốc núi lạnh lẽo. Dòng ánh sáng đổ xuống con đường núi, đi thẳng về phía lối vào trạm tiếp tế.
Gương mặt cậu chùng xuống.
'Ài, lại nữa sao...'
Ngoài nơi hoang dã tro tàn kia, một dòng lớn những phương tiện tàn tạ đang lăn xuống đường, được hộ tống bởi những binh lính trông lôi thôi. Vài người đi bộ, vài người di chuyển với sự giúp đỡ của bộ giáp xương ngoài, nhắm những khẩu súng hạng nặng về phía bóng tối. Những biểu hiện ám ảnh, những ánh mắt tối tăm, những gương mặt hoảng sợ của những người tị nạn phía sau những cửa sổ phương tiện tạm bợ kia...tất cả đều quá quen thuộc.
Sunny nhắm mắt một giây.
'Vậy đây chắc là những người sống sót của Đồng Erebus.'
Thở dài khó chịu, cậu lắc đầu, rồi nhảy khỏi nóc Tê Giác.
Bên ngoài trạm tiếp tế dưới lòng đất, một cột dài những phương tiện đã ngừng lại. Những người lính vào đội hình phòng ngự, và những chỉ huy của họ đang ra lệnh để họ di chuyển nhanh hơn.
Trước cánh cửa chống nổ, vài người đứng với biểu hiện mệt mỏi. Một trong số họ, một cô gái Thức Tỉnh trong bộ áo choàng tơi tả, đang chửi thề trong lúc đặt tay lên bảng điều khiển hết lần này đến lần khác.
Giọng nói cơ khí không có vẻ vui vẻ.
"Thiếu...thiếu...thiếu úy Carin. Xác nhận. Không đủ quyền hạn. Truy cập bị từ chối."
Chết tiệt chứ!
Người nữ đấm vào bảng điều khiển, rồi liếc nhìn một trong số những sĩ quan khác gần mình. Sau vài giây yên lặng nghiêm trọng, cô hỏi:
"Mọi người có nghĩ có ai có thể hack vào nó không? Hay là chúng ta phải cho cánh cổng chết tiệt này nổ tung?"
Người đàn ông kia chần chừ một lúc, rồi mở miệng muốn nói gì đó.
Nhưng mà trước khi hắn có thể, thì có một âm thanh rung chuyển, và cánh cửa chống nổ đột nhiên trượt ra hai bên, để lộ lối vào một đường hầm tăm tối...và một chàng trai trẻ tuổi rất tái nhợt, trông rất ghê rợn trong bộ đồ màu đen đứng đó với biểu hiện kì lạ, bình tĩnh đến ghê rợn trên mặt.
"Thật ra tôi sẽ rất biết ơn nếu mọi người đừng cố cho nổ cánh cổng của tôi."
Người nữ Thức Tỉnh nhảy lùi ra sau với một tiếng kêu và vươn ra một tay để triệu hồi vũ khí.
"Ng-ngươi là cái quái gì?!"
Người lạ với làn da tái khẽ nghiêng đầu và nhìn chằm chằm cô ta với đôi mắt tăm tối, lạnh lẽo.
"...Bậc Thầy Sunless, Đại Đội Bất Thường Số Một."
Dứt lời, cậu nhìn qua những sĩ quan, về phía đoàn phương tiện đằng sau họ. Đột nhiên, gương mặt chàng trai có vẻ hơi sống động hơn một chút.
Nữ Thức Tỉnh thở phào nhẹ nhõm.
"Ồ, cậu là nhân loại...đợi đã. Bậc Thầy?"
Liếc trở lại cô, chàng trai đột nhiên mỉm cười.
"Nói nghe, trong đoàn mọi người không tình cờ có vài người biết lái MWP chứ hả?"