Chương 959: Kỵ Sĩ Cô Độc
Sunny cưỡi Ác Mộng về phía bắc, qua cái lạnh giá của đêm ở cực, run rẩy trong bộ quần áo liền thân tơi tả. Cao tốc dọc biển kéo dài về trước, yên lặng và trống rỗng đến kì ạ. Đôi lúc, cậu bắt gặp những cái xác đẫm máu của những Sinh Vật Ác Mộng nằm trên đường, nhìn chằm chằm vào bóng tối với những đôi mắt đục ngầu.
Đó là dấu hiệu duy nhất cho thấy đoàn phương tiện đã đi ngang qua. Đám sinh vật còn lại chắc là đã vội vàng đuổi theo đoàn phương tiện nhỏ và bị nó dẫn đi rồi. Cho Sunny chút cơ hội để nghỉ ngơi.
'A...mệt thật sự...'
Giờ khi sự kích tính của trận chiến đã qua, cậu thấy tâm trạng của bản thân ủ rũ. Khung cảnh lạnh lẽo, tăm tối, và hoang vắng của Trung Nam Cực chỉ càng thêm vào sự ảm đạm đó. Nhìn về trước, Sunny nhăn mặt trong lúc tưng tưng trên lưng Ác Mộng. Những vết thương cậu đau đớn, và độc tố chết người kia vẫn đang cố giết cậu từ bên trong.
Đa số người khác thì đã chết từ lâu rồi, nhưng mà Dệt Máu đang chậm rãi chiến thắng Độc Đen. Sunny vẫn còn đang chảy máu từ vết thương bị cắn bên hông và cẳng tay. Ngón tay cái cũng đang lộn xộn.
Vì cậu đã không chạm trán bất cứ thứ gì có khả năng khiến cậu đổ máu trong một thời gian dài, việc này là hơi khiến người ta bất an. Nhưng mà, có rất ít thứ mà Sunny có thể làm. Cậu có một hòm y tế tầm thường trong Hòm Hám Của, nhưng mà thiếu tinh túy để triệu hồi nó.
Cậu không thể triệu hồi một bộ giáp để bảo vệ bản thân khỏi cơn lạnh này cũng vì nguyên nhân đó. Sau khi hoàn toàn cạn kiệt, tinh túy sẽ chậm hơn để quay trở lại những tâm của cậu.
Chút ít ỏi mà cậu nhận được sau khi hủy đi Tội Lỗi An Ủi gần như ngay lập tức bị hấp thụ bởi cơ thể đói khát tinh túy. Đến khi da thịt cậu được lấp đầy, ít nhất đến một mức độ nhỏ, thì cậu sẽ không thể triệu hồi Ký Ức nào cả.
Nhưng mà không quá tệ. Càng có nhiều tinh túy khôi phục vào cơ thể, thì cậu lại càng có thể chịu đựng cái lạnh tốt hơn, và Dệt Máu càng trở nên mạnh hơn.
Chậm nhưng chắc, cảm giác yếu ớt, bệnh hoạn tỏa ra khắp cơ thể cậu đang lui đi.
Rồi, từng giọt tinh túy rót vào những tâm của cậu.
'...Cuối cùng.'
Sunny ra lệnh cho Ác Mộng ngừng lại, rồi xuống khỏi lưng nó. Cậu quỳ trên đường một hai phút, ổn định hô hấp và suy nghĩ về việc nên triệu hồi Ký Ức nào đầu tiên. Cậu đang lạnh và cần một bộ giáp để bảo vệ bản thân từ môi trường và kẻ địch, nhưng mà cậu cũng cảm thấy rất không thoải mái khi không có vũ khí. Những vết thương cần được chăm sóc, và Ký Ức về Bằng là một ứng cử viên đáng cân nhắc.
Cuối cùng, cậu thở dài.
'Hiện tại Ác Mộng có thể làm vũ khí.'
Nghĩ vậy, cậu triệu hồi Hòm Hám Của. Mở ra cái rương kim loại, cậu lấy ra hộp cứu thương và ngượng nghịu áp dụng chất làm đông máu lên vết thương, rồi đặt những tấm dán lên trên chúng. Sau đó, cậu đưa tay vào sâu bên trong kho chứa đồ rộng lớn của Hòm, tìm kiếm một chút, và kéo ra một cái áo khoác quân đội.
Sunny nhìn chằm chằm những nút áo đồng vài phút, rồi mặc nó vào và nâng cổ áo lên, hi vọng có thể che chắn bản thân khỏi những cơn gió lạnh giá kia.
'Bây giờ nhiêu đó là đủ.'
Leo lên yên ngựa, cậu cho nó chạy về trước. Ác Mộng ban đầu chạy chậm, để không ảnh hưởng đến những vết thương của chủ nhân nó quá nhiều.
Họ yên lặng di chuyển một lúc. Cuối cùng, Sunny khôi phục đủ tinh túy để triệu hồi một Ký Ức nữa, lần này cậu chọn Cảnh Tượng Tàn Nhẫn. Cậu đã cân nhắc Tội Lỗi An Ủi, nhưng rồi quyết định thôi. Tâm trạng cậu đang âm u, và lắng nghe cây kiếm chết tiệt kia sẽ không giúp nó chút nào cả.
Hơn nữa, không có Xích Bất Tử, phòng ngự tâm trí của cậu là không tốt như trước đó. Sunny cau mày khi nhớ đến sự mất mác của bộ giáp Vượt Giới Hạn, và vội vàng ném ý nghĩ đắng chát đó ra khỏi đầu.
...Có vẻ như sau khi bắt cậu chịu đủ loại xui xẻo, [Định Mệnh] cuối cùng đã quyết định bố thí cho Sunny chút may mắn. Cậu đã không gặp một Sinh Vật Ác Mộng nào cả trên đoạn đường cao tốc dài.
Nhưng đến cuối cùng thì vận may đó rồi cũng phải hết.
Nhìn qua mắt của một cái bóng, thứ đang đi trước dò xét, Sunny cau mày. Có một đống cơ thể tăm tối, lúc nhúc, đang chắn con đường khoảng một cây số ở phía trước...mặt đường đầy những cái xác, và đám sinh vật đang ăn thịt những đồng loại đã ngã xuống của chúng, ăn ngấu nghiến với những âm thanh gớm ghiếc, buồn nôn.
Trong lúc nhìn bữa tiệc rùng rợn, mắt Sunny tối đi.
Nhanh chóng, móng của Ác Mộng vang lên trên nhựa đường, và kỵ sĩ ác mộng lao vào đám sinh vật. Con ngựa giẫm đạp và xé xác chúng, và ngọn giáo tỏa sáng của bản thân kỵ sĩ lóe lên, khiến những bóng tối tương phản khiêu vũ trên mặt đường, và những dòng máu bay hơi bắn lên không khí lạnh lẽo.
Không mất lâu để Sunny chém giết đám Sinh Vật Ác Mộng đang ăn xác. Đến lúc này, cậu đã khôi phục đủ tinh túy để đưa nó vào Cảnh Tượng Tàn Nhẫn, và đến khi trận chiến ngắn ngủi nhưng bạo lực kết thúc, cậu vẫn còn đủ tinh túy để triệu hồi Áo Choàng Địa Ngục.
Cuối cùng, cậu không còn lạnh nữa.
...Nhưng mà tâm trạng của cậu thì chỉ càng âm u hơn.Ngoài kia, đằng sau đống xác của đám Sinh Vật Ác Mộng - cả những thứ cậu giết và những thứ đã chết khi cậu đến đây - hình dạng quen thuộc của một phương tiện dân dụng nằm trên đường, bất động.
Ánh sáng từ phương tiện đã biến mất, và khung của nó đầy những vết trầy thật sâu. Vài cái lỗ lớn để lộ bên trong tăm tối. Những cái xác sinh vật chất đặc biệt cao quanh phương tiện, như thể đã có một trận chiến quyết liệt quanh nó.
Sunny thở dài, rồi đi qua đó và leo vào trong, trông chờ nhìn thấy tình cảnh tệ nhất.
Nhưng mà, không có cơ thể người bên trong. Cũng không có máu, chỉ có những mảnh kính vỡ và sự trống rỗng.
'...Chuyện quái gì xảy ra ở đây?'
Cậu ngừng lại vài giây, rồi quay trở ra ngoài và nhảy lên yên ngựa với lông mày nhíu chặt. Đầy căng thẳng, Sunny cho Ác Mộng phi nước đại về phía bắc một lần nữa. Lần này, dáng người cậu đầy sự khẩn cấp.