Chương 958: Một Chuỗi Sự Kiện Không May

Chương 958: Một Chuỗi Sự Kiện Không May

Sunny đang quá gần để có thể né tránh đòn tấn công bất ngờ, và con Ăn Xác là quá nhanh để cho phép cậu. Mặc dù Tội Lỗi An Ủi là dài hơn cả cơ thể nó, con quỷ nhỏ kia đã có thể vung nó đủ nhanh để khiến kẻ địch không có thời gian để rút lui.

'Cái...quái gì...'

Biết rằng thanh kiếm ngọc sẽ dễ dàng chém đôi mình, hoặc ít nhất là gây ra một vết thương nghiêm trọng, Sunny nhìn chăm chú bóng mờ màu trắng trí mạng kia đến gần thân thể mình. Thời gian như có vẻ chậm lại.

'Đùa tao chắc?'

Không phải làm gì, cậu chỉ hủy triệu hồi Tội Lỗi An Ủi. Thay vì lưỡi kiếm ngọc trí mạng, làn da cậu chỉ bị chạm đến bởi tia sáng trắng.

Con quỷ nhỏ bối rối chớp mắt rồi ngượng nghịu nắm chặt hai tay, như thể cố hiểu cây kiếm nó vừa cầm đi đâu mất rồi. Trong giây kế tiếp, Sunny đá vào ngực nó, khiến con vật kia bay đi lần nữa. Dựa vào cái giòn thỏa mãn mà cậu cảm nhận được, tấm giáp xương trên ngực con Ăn Xác đã vỡ, và khả năng cao là vài cái xương sườn của nó cũng vậy.

...Tốt nhất trong tình huống này, là cây kiếm chết tiệt kia rốt cuộc đã ngừng nói chuyện.

Con quỷ bị thương dội khỏi đá, lăn vài mét, rồi nhảy đứng dậy. Nó không có vẻ bị thương quá nghiêm trọng để không thể tiếp tục chiến đấu, và có vẻ rất hăng máu muốn tiếp tục nữa chứ. Nhưng mà, biểu hiện của nó hơi có vẻ đau đớn, và trước khi làm gì khác, con quỷ nhỏ gõ vào đầu nó vài lần.

Sunny mỉm cười.

Có vẻ như những tiếng thì thầm khó chịu kia cũng đã quấy nhiễu tâm trí con Ăn Xác không ít.

Bây giờ, cậu chỉ cần dứt điểm con quỷ nhỏ này. Và nếu có thể thì đừng mất thêm miếng thịt hay bị đầu độc hơn hiện tại...

Sunny vừa bắt đầu cân nhắc biện pháp tốt và đau đớn nhất để giết con Ăn Xác, nhưng mà vào lúc đó, một âm thanh xinh đẹp chạm đến tai cậu.

Đó là âm thanh móng guốc cứng như kim loại đến gần họ từ đâu đó trên đường.

Một nụ cười nham hiểm hiện lên mặt cậu.

"Ôi, đời mày tàn rồi, con khốn..."

Ác Mộng đã hủy diệt những kẻ địch của nó và giờ đang quay trở lại để hỗ trợ chủ nhân của mình.

Con Ăn Xác có vẻ cũng hiểu ý nghĩa của âm thanh đó. Nó chần chừ, rồi nhìn chằm chằm Sunny với sự căm ghét nóng cháy.

'Đến lúc chết rồi.'

...Rồi, có gì đó thay đổi. Biểu hiện trên gương mặt xấu xí của nó thay đổi, biến thành một nỗi sợ hãi không thể tả. Di chuyển đầu, con quỷ nhỏ nhìn chăm chú gì đó sau lưng Sunny. Nhưng mà ở đó không có gì cả...

Sunny muốn khịt mũi.

'Cái con ngu đần này thật sự nghĩ mình sẽ bị lừa bởi cái chiêu cũ nhất trong sách đó? Tao viết cuốn sách đó đó, đồ ngu!'

...chỉ có điều sau lưng là biển.

Mà rồi...Sunny đã không chịu nhìn sau lưng một lần vào hôm nay. Và đã khiến cậu rơi vào tình trạng tệ hại như bây giờ.

Đột nhiên, một cơn lạnh cóng chạy dọc sống lưng cậu.

Với cả bốn cái bóng quấn quanh cơ thể, Sunny không thể nhìn thứ gì đang diễn ra sau lưng. Nghiến răng và biết bản thân sẽ hối hận quyết định này, cậu thoáng liếc hìn bề mặt tăm tối của đại dương.

Biển vẫn như một phút trước, và không có thứ kinh dị gì đang lao về phía cậu từ làn sóng lạnh lẽo cả.

'...Không, không, không!'

Đến lúc cậu nhìn lại, con Ăn Xác đã biến mất.

Sunny không biết thằng khốn nhỏ xíu kia đã trốn đi đâu, nhưng mà cậu không thể nhìn thấy dấu vết gì từ nó cả. Như thể con Ăn Xác chưa từng ở nơi này.

Một biểu hiện choáng váng hiện lên mặt Sunny.

"Nó...nó thật sự...thoát khỏi mình? Lần nữa?!"

Cậu há hốc miệng, không thể tin nổi.

'...Chết tiệt thật!'

Tức tối, Sunny đá viên đá gần nhất và quay người, hi vọng bất chấp mọi lý lẽ có thể tìm thấy con tiểu yêu đáng ghét kia. Nó chắc chắn không thể chạy quá xa, hay núp quá kĩ...nhưng cũng không tài nào nói được sinh vật đáng căm ghét kia có những loại năng lực gì sau khi cắn nuốt nhiều không đếm xuể những Sinh Vật Ác Mộng.

Con Ăn Xác đã hoàn toàn biến mất.

"Đéo thể tin nổi! Nguyền rủa con chó chết khốn kiếp đó!"

Nghiến răng chửi thề, Sunny cho giác quan bóng tỏa ra ngoài, vươn xa nhất có thể hi vọng tìm đến con quỷ nhỏ đang ẩn núp.

Cậu không thể cảm giác cái bóng gầy gò của con tiểu quỷ ở đâu cả...

...Nhưng mà, cậu lại cảm giác được một thứ khác.

Đột nhiên, Sunny cảm thấy rất lạnh lẽo.

Chẩm rãi quay đầy, cậu nhìn biển một lần nữa. Bề mặt sóng vỗ vẫn không thay đổi...

Nhưng mà đâu đó bên dưới nó, ở tận cùng giới hạn của giác quan, cậu có thể cảm nhận những cái bóng di chuyển trên đáy biển, đang dần đến gần hơn.

Hàng chục...không, hàng trăm, tất cả đều đang hướng về một điểm duy nhất.

Cậu.

Lùi lại, Sunny nuốt một ngụm.

'Con...con quỷ nhỏ kia không phải giả vờ?'

Thứ gì mà có thể khiến con Ăn Xác sợ hãi đến mức nó lựa chọn từ bỏ nỗ lực giết chết Sunny?

'Mình...tốt hơn là đừng ở lại để tìm hiểu.'

Không có một giọt tinh túy trong tâm và Độc Đen chạy trong mạch máu, Sunny không cảm thấy quá muốn biết thứ kinh dị mà đang đến gần cậu từ bên dưới làn sóng.

Cậu lùi thêm vài bước nữa rồi quay người, phát hiện một bóng dáng quen thuộc.

Ác Mộng xuất hiện trong tầm mắt, phi nước đại trên mặt đường cao tốc. Nghe theo mệnh lệnh của Sunny, con hắc mã bay ngang qua cậu mà không chậm lại.

Lúc nó làm vậy, Sunny nắm lấy tay trên yên và kéo bản thân lên, nhảy lên lưng con ngựa đang chạy thật nhanh.

Cùng nhau, họ lao xa khỏi bờ nước, hướng về phía bắc nhanh nhất có thể.

Trong toàn bộ quá trình, Sunny không hề nhìn trở lại. Cảm giác sợ hãi lạnh lẽo mà cậu cảm giác từ những cái bóng đang đến gần...

Nó quen thuộc đến ghê rợn.

'Đến địa ngục đi...đến địa ngục cả đi. Đây là quá nhiều cho một ngày khốn nạn!'

...Bóng dáng của con hắc mã và kỵ sĩ nửa trần chuồng, tơi tả biến mất đằng sau dốc núi cong cong. Và vài giây sau đó, nước hắc ám tách ra, và người khách ghê rợn đầu tiên từ nước bước lên bờ.