Chương 955: Kết Thúc

Chương 955: Kết Thúc

Sunny chết.

Chết...không quá tệ, nếu suy ngẫm kĩ.

Cơ bản là toàn bộ xương trong cơ thể cậu đã tan nát. Lồng ngực lún vào trong, và những mảnh xương sắc bén đâm xuyên phổi. Chân tay vặn vẹo ở góc độ không tự nhiên, và hộp sọ thì rạn nứt. Có cơn đau khủng khiếp, nhưng mà nó biến mất gần như ngay lập tức, vì cột sống bị gãy, nên thần kinh trung ương cũng bị đứt rời.

Dệt Xương đã tôi luyện xương cốt cậu và khiến nó cực kì bền bỉ, nhưng mà mọi thứ đều có giới hạn. Với Sunny, giới hạn đó hóa ra là bị một ngọn núi sút một cái.

Cậu không thể thấy gì, vì đôi mắt đã nổ tung, và không thể nghe thấy gì, vì màng nhĩ đã rách nát. Cả thế giới hắc ám và yên lặng.

Nó gần như dễ chịu, nếu không phải lạnh giá như vậy.

Sunny đang rất, rất lạnh.

'A, chết tiệt thật...'

Tại sao cậu không thể chết trong yên bình?

"...Mày thật sự đúng là một thứ rác rưởi vô dụng từ ngoại ô,:

Mặc dù không thể nghe được gì, cậu vẫn nghe thấy giọng nói lạnh lẽo, căm ghét. Giọng nói của bản thân.

'Thần thánh, mày câm mồm được không vậy?'

Sunny cho giác quan bóng vươn ra ngoài và thấy cơ thể tan vỡ của mình nằm ngay gần mép nước, với những cơn sóng lạnh giá rửa đi máu khỏi bờ đá và liếm láp lấy da cậu.

Thảo nào lạnh vậy.

Goliath không thấy đâu cả, nhưng mà những rung chuyển yếu đi mà đôi lúc khiến thế giới run rẩy cho cậu biết tên titan đang bỏ đi, hướng vào bên trong đất liền. Không thể di chuyển, Sunny tưởng tượng bản thân thở dài.

'...May mắn chưa.'

Cậu có lẽ đã chết, nhưng mà ít nhất tên khổng lồ đã không giẫm lên cậu. Cơ thể cậu đã dừng lại ngay ngoài làn sóng hắc ám sau khi bay đi và dội khỏi mặt đường nữa chứ. Nếu không thì, thêm sỉ nhục và chấn thương, cậu cũng sẽ chết chìm nữa.

Nhưng mà vì không có...bây giờ, là lúc nên sống lại.

'Ôi, sẽ đau lắm đây...'

Sunny đã chết, nhưng đương nhiên, thứ tầm thường như vậy sẽ không thể ngăn cản cậu. Cậu đã không dùng phần lớn chiến dịch Nam Cực mặc Xích Bất Tử mà không có nguyên nhân.

[Bất Tử] Mô tả Pháp Thuật: "Người mặc không thể chết."

...Miễn sao cậu còn tinh túy, thì tử vong chỉ là một tình trạng tạm thời đối với Sunny. Nó không khác lúc cậu bị chặt đầu trong Đấu Trường Đỏ, và cậu đã sống sót vụ việc đó mà không gặp quá nhiều rắc rối.

Đơn giản không thể chết buồn là không thể cứu cậu. Lúc đó, Sunny đã được chữa trị bởi Elyas trước khi cạn kiệt tinh túy...nhưng bây giờ, không có ai ở đây để giúp đỡ cậu cả.

Ngay khi hết sạch tinh túy, cậu sẽ chết thật.

'Ừ thì, chỉ phải tự giúp bản thân thôi...'

Sunny triệu hồi kí tự.

Cậu không còn mắt nữa, vậy mà vẫn có thể nhận thức chúng, bằng cách nào đó. Nó vừa kì lạ vừa hợp lý, giải thích cho cách mà Cassie đã có thể giao tiếp với Ma Pháp.

'Hờ...'

Tìm đến Nguyện Vọng Cuối Đời trong danh sách Ký Ức, cậu tập trung vào nó và đọc miêu tả của pháp thuật duy nhất của món bùa Vượt Giới Hạn:

[Nguyện Chết] Mô tả Pháp Thuật: "Những người nhìn thấy người cầm món Ký Ức này sẽ bị bắt buộc; bạn bè được truyền cảm hứng, kẻ địch tìm kiếm người giữ nó. Càng nhiều kẻ địch được nó ban món quà tử vong, sức mạnh của Ký Ức sẽ lớn hơn, và sức mạnh đó có thể được dùng để chữa trị những vết thương của người dùng nó."

Tử Vong Tích Trữ: [1000/1000].

...Sunny đã không ngồi yên kể từ khi đến Nam Cực. Cậu đã lấp đầy bảng đếm của Nguyện Vọng Cuối Đời từ rất lâu rồi, bằng cách chém giết vô số Sinh Vật Ác Mộng trên khắp Trung Nam Cực.

Bây giờ, cuối cùng đến lúc dùng lá bài tẩy đó.

Cảm giác tinh túy cạn kiệt và một làn sương mù tê tái bao phủ lấy tâm trí, Sunny kích hoạt pháp thuật chữa trị.

Ngay lập tức, có một sự thay đổi.

Một dòng lũ năng lượng dữ dội tràn vào cơ thể tan vỡ của cậu, chữa trị nó. Màng nhĩ được khôi phục, mắt dần tụ trở lại hình dạng rắn chắc. Những xương cốt rạn nứt tái lập lại từ hàng trăm mảnh nhỏ.

Vài phần tủy sống liên kết lại vào nhau.

"Argh! Cứt thật!"

Cơn đau đã trở lại, khiến cậu co giật bạo lực. Sunny cắn lưỡi đủ mạnh để nếm được vị mặn của máu, nhưng mà sau đó, vết thương đó cũng lành lại. Cơn đau từ mọi thứ đơn giản là kinh khủng.

"Ng-nguyền rủa!"

...Nhưng mà đều tốt cả. Đau là tốt. Đau có nghĩa là cậu còn sống, hoặc ít nhất là đang sống lại. Thiếu mất nó mới thật sự là đáng sợ.

Một đợt tích trữ đầy của món Ký Ức Vượt Giới Hạn mạnh mẽ là đủ mang cơ thể cậu trở lại từ cảnh bị tàn phá hoàn toàn, nhưng mà quá trình đó là không ngay tức thì. Kể cả với sự giúp đỡ của Dệt Máu, vẫn cần chút thời gian. Sunny không có lựa chọn mà phải chịu đựng, và chờ đợi.

Dù sao thì cậu cũng không xa lạ gì với cơn đau đớn.

Đến một lúc, cậu lấy lại thị giác. Yếu ớt ngẩng đầu, Sunny nhìn bản thân thông qua màn nước mắt. Thứ cậu thấy khiến cậu đau lòng.

Xích Bất Tử gần như đã tan tành. Thép ảm đạm của bộ giáp tan vỡ và rách nát đến không thể nhận ra. Vài mảnh cong ở góc độ sắc bén và cắm vào da thịt cậu, làm chậm đi quá trình chữa trị.

Sunny nhìn chăm chú cơ thể lộn xộn, đẫm máu của mình vài giây, rồi nghĩ rằng bản thân nên hủy đi bộ giáp.

Nhưng mà, cậu không cần.

Gần như vào đúng lúc đó, Xích Bất Tử đột nhiên tỏa ra ánh sáng mềm mại, rồi tiêu tan thành một cơn lốc tia sáng. Những ánh sáng rực rỡ đó nhảy múa quanh cậu vài giây, vuốt ve làn da cậu trước khi biến mất mà không để lại một dấu vết, mãi mãi.

Giọng nói quen thuộc của Ma Pháp thì thầm vào tai cậu:

[Ký Ức của bạn đã bị phá hủy.]

...Sunny rơi đầu trở lại vào trong nước.

'...Cảm ơn.'

Xích Bất Tử đã cầm cự đủ lâu để khả năng chữa trị của Nguyện Vọng Cuối Đời mang cậu trở lại từ ngưỡng cửa của tử thần, không chịu thua những tổn thương khủng khiếp trước khi cậu an toàn...như thể cố ý. Đúng với cái tên của nó đến tận kết thúc.

Đầy chất thơ.

Chắc là chết khiến người ta đa cảm ha.

Cậu đang suy nghĩ cái quái gì vậy? Chỉ là một bộ giáp...một Ký Ức loại giáp. Ký Ức không có suy nghĩ, nguyện vọng, và cảm xúc.

Ừ thì...đa số không có.

Hơi quay đầu, Sunny nhìn chăm chú hình dạng xinh đẹp của thanh kiếm Tội Lỗi An Ủi, đang nằm trên đá cách cậu vài bước. Mắt cậu hơi tối đi.

'Vậy ra là mày, từ đó đến giờ. Quấy rầy tâm trí tao và gọi tao tên này tên nọ?'

Ánh trăng lấp lánh trên lưỡi kiếm trắng tinh. Mọi thứ yên lặng vài giây, rồi, giọng nói của bản thân Sunny trả lời, đầy ghét bỏ:

"Mất mày đủ lâu để nhận ra. Đúng như trông đợi từ một con chuột không ăn học."

Sunny nghiến răng và đè nén khát vọng hủy đi thanh kiếm chết tiệt kia ngay tức thì.

Cậu đã mất bộ giáp, và để bản thân không có vũ khí sẽ không phải một lựa chọn khôn ngoan.

Ngó lơ những tiếng thì thầm tà ác, Sunny phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, rồi đứng dậy hơi loạng choạng.

Cậu gần như hoàn toàn trần chuồng, mệt mỏi khủng khiếp, và đang khổ sở vì cạn kiệt tinh túy...

Nhưng mà, không phải nghi ngờ, cũng không chết.

Sunny đã sống lại.