Chương 954: Chỉ Có Hắc Ám
Vì họ đang gần một Cổng hoạt động đến mức nào, những thiết bị liên lạc trong các phương tiện gần như không còn hoạt động nữa. Nhưng mà, Sunny đã chuẩn bị cho một việc như này.
Truyền tải ý nghĩ đến Đá Siêu Thường, cậu gửi một tin nhắn ngắn cho Luster: "Cho dù chuyện gì xảy ra, tiếp tục chạy về phía trước và không giảm tốc độ. Tôi sẽ đuổi kịp đoàn sau."
'...Hi vọng vậy.'
Cậu vượt qua đoàn phương tiện, đi về hướng hoàn toàn ngược lại. Người điên kiểu nào mà lại chạy thẳng về phía một Titan Ngã? Sunny chỉ có vừa đủ thời gian để phát hiện những gương mặt sợ hãi trên những người Bất Thường, họ hoảng hốt nhìn chăm chú trong lúc bóng dáng cậu và Ác Mộng vụt qua, rồi đoàn phương tiện đã ở đâu đó phía sau cậu. Càng lúc càng xa hơn.
Hình dạng khổng lồ của Goliath thì càng lúc càng đến gần. Nhìn con titan đang đến gần, Sunny rùng mình.
'Mình có thể giết một titan không vậy?'
Cậu thật lòng không biết. Nhưng mà cậu biết một thứ, cậu sẽ không thể giết con titan cụ thể này.
Nếu Sunny có thời gian để quan sát Goliath, học hỏi về điểm yếu, và chuẩn bị, thì mọi thứ có thể khác đi. Nhưng mà Chỉ Huy Quân Đội biết rất ít về con quái vật đá này, vậy nên, cậu thậm chí còn biết hơn nữa. Nếu hai người chiến đấu đến chết, thì không cần phải thắc mắc ai là người chết.
May mắn là Sunny không cần phải tử thủ rồi hi sinh anh dũng. Cậu không phải anh hùng, và không có ý định bị giết trong thời gian gần. Vậy nên, mục tiêu của cậu là không phải tiêu diệt sinh vật khổng lồ...cậu chỉ muốn khiến tên khốn kiếp to xác kia chậm lại.
Nếu đoàn có đủ thời gian để chạy khỏi, thì có cơ hội tốt là Goliath sẽ không đuổi theo họ. Về phía bắc một chút, một đoạn đường cao tốc dài được xây dưới những vách núi nhô ra, nên kích thước khổng lồ của hắn sẽ trở thành một trở ngại. Trừ khi Goliath sẵn sàng đập nát vài cây số đất đá hoặc quay trở lại biển, hắn sẽ gặp khó khăn trong việc đuổi kịp những phương tiện nhanh chóng.
Và kể cả nếu hắn sẵn sàng hủy diệt cả dãy núi, việc đó cũng sẽ khiến hắn chạm lại.
Vài phút...Sunny chỉ phải tranh thủ cho đoàn phương tiện vài phút.
'...Nhưng mà làm thế quái nào mình có thể ngăn cản một titan vài phút?'
Ác Mộng ngừng lại giữa đường, bị cái bóng gần đó của Goliath làm trông bé tí. Sunny nhìn chăm chú tên khổng lồ đá, rùng mình trong lúc cảm nhận ánh mắt phi nhân loại ngã xuống ngược lại cậu. Gánh nặng đó như chạm đến được, đè ép cậu như một phiên bản của Nghiền Ép.
Có một đoạn đường cao tốc run rẩy giữa họ, nhưng mà ở chiều cao khủng khiếp của sinh vật, nó sẽ được vượt qua chỉ trong vài bước.
Sunny hít một hơi sâu, rồi buộc trái tim đập loạn xạ của cậu bình tĩnh lại.
Nhảy khỏi ngựa, cậu đi về trước một khoảng ngắn và dừng lại, gương mặt đầy sự căm ghét bất khuất.
"Mày thật sự không nền làm việc này trong đêm, đồ đầu đá..."
Nói xong, cậu khiến tinh túy bắn ra trước.
Trên những dốc núi và trên dải bờ biển hắc ám, những cái bóng khổng lồ di chuyển, sống dậy. Rồi, một sợi xích đen dày cộm bắn ra từ bóng tối, quấn lấy một cánh tay của con titan.
Nó được theo sau bởi một cái khác, rồi cái khác nữa. Hàng chục những sợi xích hắc ám bay ra từ mặt đất, dốc núi, và bờ biển, xiềng xích lại tay và chân Goliath. Sunny hoàn toàn tập trung, mắt cậu chìm trong những cái bóng sâu đậm. Tinh túy dâng lên và trôi chảy như thủy triều, lấp đầy hắc ám sâu đậm của đêm ở cực.
Cậu đang đốt cháy tinh túy mà không nhìn lại, biết rằng chỉ vậy thì mới đủ cho nhiệm vụ bất khả thi này.
...May mắn là, nếu có một thứ cậu biết về, thì đó là những sợi xích - cả ẩn dụ lẫn theo nghĩa đen. Cậu có lẽ vẫn chưa học cách trốn thoát mọi xiềng xích, nhưng mà cậu đã học về việc bị trói buộc từ rất lâu rồi.
Ban đầu, Goliath không có vẻ quá bị những sợi xích bóng tối đè nặng. Nó tiếp tục di chuyển về phía trước, lôi chúng theo sau. Thậm chí còn không có dấu hiệu cho thấy nó phát hiện chúng.
Nhưng mà Sunny chưa xong. Một nụ cười méo xẹo hiện lên gương mặt tái nhợt của cậu, và đột nhiên, có vẻ như thể bản thân màn đêm đang sống dậy. Vô số sợi xích bắn về phía con titan khổng lồ, trói buộc lấy tứ chi nó.
Những nơi mà đã có vài chúc, bây giờ là vài trăm. Sunny cảm giác não mình như bốc lửa, và không quá chắc bản thân có thể duy trì nhiều bóng hình dạng cụ thể và mạnh mẽ như vậy cùng một lúc đến bao lâu.
Nhưng mà cậu đang làm được, và hơn thế nữa, những sợi xích mới đang xuất hiện từ hắc ám theo từng giây. Goliath trông như thể đang mang theo cả một khu rừng chúng trên cơ thể chúng, neo vào đất kĩ càng đến mức, cuối cùng...
Bước chân của con titan chậm lại.
Ban đầu là chỉ một chút, nhưng rồi càng lúc càng nhiều hơn. Con quái vật khổng lộ hạ thấp thân mình và đẩy ra trước, một vệt khó chịu xuất hiện trong hành vi của hắn. Nhưng mà càng đẩy về phía trước, thì càng nhiều sợi xích giữ hắn lại.
Và có những cái mới xuất hiện thêm theo từng giây, quấn lấy hắn như những con rắn.
Cuối cùng, titan ngừng lại chỉ cách Sunny vài mét, ít hơn một bước chân, cúi xuống và hoàn toàn bất động. Những sợi xích bóng tối rên rỉ, răng rắc như muốn đứt gãy, nhưng mà vẫn cầm cự.
Từ một bên, trông như thể tên khổng lồ đang quỳ trước một con kiến bất khuất.
Sunny thở ra một hơi run rẩy, rồi khẽ lung lay, cảm giác những giọt máu rơi xuống từ mũi mình. Tinh túy của cậu đang biến mất ở tốc độ khủng khiếp. Đến lúc này, cậu sẽ không thể duy trì hàng trăm sợi xích bóng tối quá lâu...nhưng cho dù thời gian đó là bao lâu, thì đã đủ.
...Có lẽ.
Tâm trí cậu hơi mờ mờ.
'Đợt này mình thật sự làm quá mức rồi...'
Và từ lúc nào mà những tiếng thì thầm của Tội Lỗi An Ủi đã trở nên lớn đến vậy?
Ngay bây giờ, Sunny cảm giác như thể cậu có thể nghe thấy chúng đang nói gì.
Không...nhất định có thể.
Thanh kiếm nguyền rủa thì thầm vào tai cậu, giọng nói của nó phân biệt ra khỏi của bản thân cậu. Nó chỉ nói một từ:
"Vô dụng."
Mắt Sunny hơi trợn to.
Trong giây kế tiếp, hàng chục sợi xích quấn quanh một chân của Goliath đứt gãy với âm thanh điếc tai.
'Ồ.'
Chân con titan bắn ra trước với tốc độ đáng kinh ngạc, và đâm sầm vào Sunny với trọng lượng của cả ngọn núi.
Có tiếng gió hú và cơn đau khó tả, nhưng từ bi là, nó không kéo dài quá lâu.
Rồi, chỉ có hắc ám.