Chương 941: Đến Lúc Bỏ Chạy
Sunny bị chôn vùi dưới tấm thảm bọ hắc ám. Bộ giáp của cậu đang bị cắn xuyên, và vài con trong số chúng đã bằng cách nào đó tiến vào được trong, những bộ hàm sắc bén như dao cạo đã cắn vào da thịt cậu.
'C-cứt...'
Trong một chốc, đầu óc cậu rối loạn, nhưng một cơn đau điếng khiến nó tỉnh táo lại. Mù lòa, Sunny rùng mihf và cố di chuyển, tay cậu che lấy khe mắt của mũ giáp...
Đã quá trễ.
Một côn trùng đã bò xuyên qua đó. Vì Sunny không thể thấy gì, cậu chỉ nhận ra khi có gì đó lành lạnh chạm vào mũi cậu. Cậu ngay lập tức nhắm mắt, và một tích tắc sau đó, một cơn đau khủng khiếp xuyên thủng mặt cậu trong lúc một bên má bị xé rách ra.
Một tiếng kêu tự mình thoát ra khỏi môi Sunny.
Giật đầu điên cuồng, cậu cảm giác con bọ rơi xuống, rồi bắt nó bằng miệng, nghiền nát con khốn kia giữa răng. Cảm giác như cắn vào thép vậy, nhưng mà bộ vỏ bền bỉ của nó vỡ với tiếng tan nát ghê gớm, khiến miệng cậu đầy những mảnh vỡ sắc bén và một vị đắng không thể tả nổi.
'Argh!'
Cuối cùng, cậu đã có thể thoát tay ra từ bên dưới động bọ và dùng nó che lại khe mắt, rồi chật vật đứng dậy. Sunny đã có thể lên đến đầu gối, nhưng vào lúc đó, một làn sóng bọ mới đánh vào ngực cậu, khiến cậu lại ngã ra.
Cảm giác như đang chết chìm vậy.
Một gánh nặng nghiền ép từ một con sông bất tận đang đè cậu, khiến ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Mỗi giây trôi qua lại càng có nhiều hơn, và gánh nặng thì trở nên không thể chịu nổi...
Trong hang động tăm tối, hắc ám sôi sục mà bao gồm vô số những côn trùng nhỏ bé dâng lên như cơn sóng thần, đã tràn qua những đường hầm. Bề mặt không gián đoạn của đám côn trùng đen chậm rãi bò cao và cao hơn, những mảnh từ quả cầu vỡ đã biến mất dưới chúng. Âm thanh rì rào của những cái chân bé tí trên đá biến thành một âm thanh như động đất.
...Rồi, một bàn tay trong bộ giáp phá vỡ bề mặt, ngọn đuốc hóa chất trong nó thắp lên một ngọn lửa đỏ sẫm mãnh liệt.
Gầm gừ, Sunny đẩy bản thân qua đống bọ hắc ám và đứng dậy mà hơi loạng choạng. Kể cả khi đứng, thì cậu cũng đang ở trong đống côn trùng đen cao đến tận eo. Trong lúc vài con tiếp tục cắn vào da thịt, cậu thoáng nhìn quanh. Mất cậu một tích tắc để nhìn cảnh tượng bên trong hang động, lúc này đã nhuộm đỏ bởi ngọn đuốc cuối cùng và đang nhanh chóng bị cơn thủy triều hắc ám nuốt chửng.
Cậu đã hủy đi Thánh, vậy nên bây giờ chỉ còn phải...bỏ chạy.
'Đám bọ chết tiệt...tại sao lại phải là bọ chứ...'
Ngọn đuốc trong tay lấp lóe, lửa đỏ từ nó đang trở nên ngắn hơn nhanh chóng.
Nhưng trước khi nó tàn lụi, cậu đã chìm vào bóng tối, biến mất khỏi tầm mắt.
Ngọn lửa rơi tàn lụi rơi vào đống bọ, và ngay lập tức bị nuốt chửng, tia sáng cuối cùng biến mất khỏi hang động ẩn giấu này...có lẽ là mãi mãi.
Quay trở lại đường hầm chính, đoàn người đang lo lắng chờ đợi có gì đó thay đổi. Mọi người đều đã ở trong phương tiện, chờ đợi Đại úy trở lại. Từng phút trôi qua, mà không có dấu hiệu gì cả. Hắc ám luôn hiện diện vẫn như vậy.
Bên trong Tê Giác, Luster đang ngồi im lặng trên ghế lái. Giáo sư Obel và Beth đang ở khu vực nghỉ, thảo luận gì đó. Cô gái liếc nhìn thiết bị liên lạc, rồi lấy ra một túi thuốc từ trong giỏ xách...
Vào lúc đó, có gì đó rơi xuống từ dưới nóc, và một bóng người quen thuộc ngã sầm xuống sàn, phá tan một cái ghế hợp kim cứng cáp trong âm thanh kim loại va chạm. Họ chỉ nhìn thấy bề mặt tơi tả của một bộ giáp ảm đạm và tay chân nằm lộn xộn...
Lăn qua vai và nhảy đứng dậy, Sunny lãng phí một giây để giữ thăng bằng, rồi giật đầu sang một bên để nhìn về phía Luster.
"...Chờ cái quái gì nữa?! Chạy! Chạy nhanh hết sức có thể! Ngay!"
Kế đó, cả ngọn núi rung chuyển, và những dòng bụi rơi xuống từ phía nóc của hầm. Mắt Luster trợn to, rồi hắn cho APC phóng về trước mà không hỏi dù chỉ một câu.
Nếu Đội trưởng đang la hét, thì tình hình là nghiêm trọng, cực kì nghiêm trọng.
Beth và Giáo sư Obel đều đứng dậy, bị giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột của Sunny.
"Cái gì..."
Cậu ném tay về phía họ.
"Ngừng! Đừng lại gần!"
Trong lúc Tê Giác lăn vào hắc ám, nhanh chóng tăng tốc, những phương tiện còn lại cũng vội vàng theo sau. Bên trong APC, Xích Bất Tử biến mất thành một cơn mưa tia sáng, để lại Sunny nửa cởi trần.
Cơ thể tái nhợt của cầu đầy những vết cắt nhỏ xấu xí, nhưng mà gần như không có chút máu chảy ra. Vài côn trùng đen bé tí ngã xuống sàn, và nhanh chóng bị cậu tàn nhẫn dẫm chết. Dù vậy, ngay cả sau khi xử lý đám bọ, Sunny vẫn không có vẻ nhẹ nhõm.
Thay vì vậy, cậu tái hơn nữa, rồi cong người, ói ra một miệng máu đen sì.
Beth tiến lên một bước, nhìn quanh tìm kiếm hộp y tế với biểu hiện lo lắng.
"Chuyện gì đang xảy ra?"
Sunny nhe răng gầm gừ.
"Tôi đã nói là đừng lại gần!"
Dứt lời, một thanh stiletto kì lạ xuất hiện trong tay cậu. Lưỡi dao dài, thon, và có vẻ như được làm từ thủy tinh mờ ảo.
Không chần chừ dù chỉ một giây, Sunny khiến cả cô gái lẫn ông lão chịu cú sốc lần nữa bằng cách quay thanh stiletto về phía bản thân...và đâm nó vào ngực mình.
"Này! Cậu làm..."
Một tiếng hét hoảng hốt phát ra từ Beth, nhấn chìm tiếng kêu rên của chính Sunny.
'A...chết tiệt!'
Cậu vặn Mảnh Vỡ Ánh Trăng trong vết thương, khiến gương mặt cậu nhăn nhó xấu xí, rồi kéo thanh stiletto ra.
Bị nó đâm xuyên là cơ thể của một con bọ kì lạ với bộ vỏ đen tuyền, vỏ nó tan vỡ, nghiền nát, và đẫm máu.
Sinh vật bé tí này suýt chút nữa đã đến tim cậu. Vài giây nữa thôi...là Sunny sẽ gặp cả biển rắc rối.
Sunny nhìn qua kính chắn gió của APC và hít sâu, không để ý đến cơn đau.
'Đến lúc bỏ chạy...'