Chương 942: Thủy Triều Hắc Ám

Chương 942: Thủy Triều Hắc Ám

'Ây da...đau thật sự...'

Sunny phải thoát khỏi cái động tăm tối này đủ nhanh để không bị ăn thịt, ít nhất là không bị ăn quá nhiều. Đúng như đã đùa, cậu rốt cuộc đã bị ăn chỉ một chút.

Có vài vết cắn trên cơ thể và một trên má. Vết thương nghiêm trọng nhất là thứ mà cậu đã tự mình gây ra để giết con bọ dưới da mình. Mảnh Vỡ Ánh Sao đã cắt sâu, nhưng mà được bàn tay ổn định của cậu điều khiển, đã trượt cả tim lẫn bất cứ thứ quan trọng nào khác.

Dù vậy, vẫn đau. Mà Sunny cũng không có thời gian để chú ý đến nó.

Tê Giác đang tăng tốc về phía trước, gần như bay xuyên đường hầm run rẩy. Xung quanh họ, hắc ám gợn sóng và nhúc nhích, như mất kiểm soát. Có cảm giác giống như thứ mà họ đang ở bên trong - cho dù thứ đó là gì - đang co giật. Không hẳn là hấp hối, nhưng có lẽ là đau đớn. Sunny khá chắc là đòn đánh của Thánh vào quả cầu đen kia là không trí mạng đối với thứ không rõ kia, vì cậu không nghe thấy Ma Pháp tuyên bố cú giết. Nguồn gốc của hắc ám không bị tiêu diệt, chỉ bị tổn thương.

...Hoặc có lẽ là giải thoát.

"Đội trưởng! Đó...cái đó là mới!"

Nghe Luster gọi mình, Sunny nhìn ra trước và thấy một hình dạng xa lạ từ trong hắc ám. Đó là một phương tiện cá nhân bị gỉ sét, thứ mà họ chưa từng thấy trước đó. Ý nghĩa của việc đó khiến một nụ cười hiện lên mặt cậu.

'Nó vỡ rồi...'

Hiện tượng kì lạ mà đã giữ họ lại trong đường hầm có vẻ không còn nữa. Họ đang thật sự di chuyển về phía trước thay vì đi trong một biển hắc ám không hồi kết. Phá hủy quả cầu đen thật sự đã phá vỡ ràng buộc đó.

Cậu run rẩy thở ra.

Nếu cậu đã không nhận được lời nhắn từ bên ngoài...thì tình hình có lẽ đã khác đi nhiều. Sunny chắc là rồi cũng sẽ đi vào thông đạo, nhưng mà có lẽ sẽ làm vậy mà không để lại một cái bóng ở bên ngoài. Kể cả nếu có, thì cậu chắc chắn là đã mang theo những người Bất Thường.

Rồi, họ sẽ chết.

Thật ra thì, cậu vẫn không hoàn toàn tin tưởng mọi người đều sống sót.

...Hiện tại.

'Vẫn chưa ra khỏi hầm.'

Đột nhiên lạnh lẽo, cậu quay sang Luster và nói:

"Tốc độ tối đa! Mang chúng ta ra khỏi nơi này!"

Tê Giác vượt qua phương tiện cũ kĩ kia, đẩy nó sang một bên với mũi xúc. Phần còn lại của đoàn theo sau, và không lâu sau đó, họ có thể cảm giác đường hầm bắt đầu dốc lên. Đó chưa từng xảy ra trước đây, nên Sunny xem đó là dấu hiệu tốt.

Tiếc là, thứ tốt kết thúc sau đó.

Ngọn núi có vẻ sống dậy quanh họ, nó run rẩy và lung lay, càng lúc càng nhiều những vết nứt hiện lên trên tường và nóc của đường hầm. Đến một lúc, một bức tường sụp đổ ngay lúc phương tiện cuối cùng vừa vượt qua nó, và một dòng lũ thứ gì đó hắc ám trôi vào đường hầm. Sunny rùng mình, nhận ra đó là đám bọ.

Cơn sóng đó lao vào đường hầm như một con sông hắc ám. Nhưng mà, chất lỏng đó có hành vi như thể sở hữu một trí tuệ tà ác. Thay vì lan ra về mọi phía như là nước, nó có vẻ cố ý lao đến để đuổi theo họ.

Ở phía trước, một vết nứt sâu hiện lên trên một phần tường, và vài cơ thể bé tí rơi ra từ đó.

'Cứt thật!'

Sunny chỉ có thể cầu nguyện họ sẽ vượt qua vết nứt đang nhanh chóng to lên kia trước khi bức tường đá đó hoàn toàn tan vỡ.

Bằng cách nào đó, họ đã qua kịp.

Đến lúc này, có vẻ như cả đường hầm đang chuẩn bị sụp đổ. Những phương tiện dân dụng chật vật để theo kịp Tê Giác leo lên con đường rung lắc. Đằng sau họ dòng lũ bọ hắc ám bất tận đang tăng tốc, trở nên to hơn với từng làn mới chảy vào nó. Đá vụn và bụi rơi xuống như mưa.

...Nhưng trước họ, ở phía xa, một vòng tròn ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện.

Lối ra.

Ban ngoài vẫn là đêm, nhưng ít nhất là vẫn có những ngôi sao, ánh cực quang ma quái, và thậm chí có lẽ có mặt trăng. Mặc dù nhỏ, nhưng mà sự khác biệt gữa hắc ám đích thực của đường hầm và hắc ám bình thường của thế giới bên ngoài là rõ ràng.

Họ đã gần thoát rồi...

Không, họ sẽ thoát!

Sunny nghiến răng trong lúc nhìn lối ra ở phía xa đến gần trong lúc đường hầm quanh họ tan vỡ hơn nữa.

'Chút nữa thêm...chỉ chút nữa thêm...'

Cuối cùng, Tê Giác bắn qua lối ra, thoát vào cơn lạnh giá của đêm ở cực. Bầu trời đen rộng lớn xuất hiện ở trên, trông xinh đẹp hơn bao giờ cả. Sunny nhếch mép cười trong thắng lợi.

Rồi, nụ cười đó biến mất.

Cuối cùng có thể nhìn thấy, cậu cử những cái bóng ra ngoài nhìn, và quan sát xung quanh họ.

Đường hầm đã dẫn họ lên khá cao trong dãy núi. Đằng sau họ, những dốc đá rạn nứt và vỡ tan, với những tảng đá khổng lồ lăn xuống hẻm núi sâu với những âm thanh điếc tai. Những dòng sông hắc ám trôi ra từ ngọn núi, toàn bộ vặn vẹo để nhắm vào đoàn phương tiện đang bỏ trốn.

Đám bọ chết tiệt đang tiếp tục sự theo đuổi ngay cả vào lúc này.

Thật ra, những dòng côn trùng đen có vẻ giống như tay chân của một sinh vật khổng lồ hơn là một bầy sinh vật nhỏ bé. Chúng vươn ra và trườn bò, như những xúc tu khổng lồ...rất giống những thứ mà bản thân Sunny có thể tạo ra, nhưng mà ở quy mô lớn hơn rất, rất nhiều.

Cậu đột nhiên cảm thấy một cơn lạnh lan tỏa trong lồng ngực bị thương, và chậm trễ triệu hồi Xích Bất Tử trở lại. Trận chiến của họ có lẽ vẫn chưa kết thúc.

Nhưng là sao cậu có thể chiến đấu với thứ như vậy?

Không, cơ hội duy nhất để họ có thể sống sót là bỏ chạy. Ngay cả Cassie cũng đã nói vậy. Nên, đó là việc Sunny định làm...

May mắn là, đoàn phương tiện có vẻ hơi nhanh hơn dòng lũ hắc ám.

"Ôi cứt thật!"

Nghe tiếng hét của Luster, Sunny cảm giác Tê Giác đột nhiên dừng lại. Nó đột ngột và bạo lực đến mức cậu bị ném khỏi chân, còn Beth và Giáo sư Obel thì nhăn nhó tại chỗ ngồi, được những dây thắt giữ lại chắc chắn.

'Cái...thằng này là gì vậy...thằng khốn này mất trí rồi sao?'

Thậm chí trước khi đứng dậy, Sunny ra lệnh cho những cái bóng dời ánh mắt khỏi làn thủy triều bọ đen đang đến gần và nhìn thứ gì mà khiến Luster ngừng lại.

Thứ chúng tìm thấy khiến cậu chửi thề.

'Chết tiệt cả mà...'

Ngay trước họ, có một hẻm núi rộng và sâu đến mức có thể xem là không đáy. Có một cây cầu dài, rộng liên kết hai bên của hẻm núi.

...Tiếc là, cây cầu đã sụp đổ từ lúc nào đó trong quá khứ, có lẽ vài thập kỷ trước.

Giờ, chỉ còn lại một con mảnh của con đường tan vỡ treo qua vực thẳm tăm tối, và Tê Giác đã dừng lại cách mép vực có vài mét.