Chương 935: Tháo Neo
Trong lúc đoàn người bắt đầu nghỉ ngơi, Sunny quan sát họ với biểu hiện tăm tối. Cuối cùng, cậu nhăn nhó và đi trở lại Tê Giác.
Ở đó, những người Bất Thường đang chờ đợi, không chắc nên làm gì. Cũng không phải cậu có câu trả lời, nhưng mà Sunny phải quyết định bước tiếp theo của họ là gì.
Cậu chần chừ vài giây.
"Luster, Samara, và Dorn. Đi ngủ và báo cáo tình hính của chúng ta. Có lẽ Chỉ Huy Quân Đội có chút ý tưởng gì đó về thứ chúng ta đang đối mặt."
Bất chấp sự bất tường bên trong đường hằm tăm tối, tình hình không vô vọng như vẻ ngoài. Đoàn vẫn đang bị ngắt khỏi Quân Đội Sơ Tán Đầu Tiên về mặt hỗ trợ thật sự, nhưng mà thông tin thì vẫn trôi chảy từ tổ đội và thượng cấp của họ.
Đâu đó trong cơ sở dữ liệu của chính phủ, phải có manh mối gì đó để thoát khỏi hắc ám bất tận này. Kể cả nếu như chưa từng có ai chạm trán với nguồn gốc của nó trước kia, thì người ta chắc phải đối đầu với thứ tương tự rồi.
...Nếu không, Sunny sẽ tự mình đi đến thế giới Mộng Ảo và tìm kiếm Cassie. Với khả năng tiên tri quyền năng của cô, cô là người có khả năng giúp đỡ cao nhất mà cậu có thể nghĩ đến. Hơn thế nữa, cậu có thể vận chuyển thức ăn và những tài nguyên khác từ Tháp Ngà với sự giúp đỡ của Hòm Hám Của, nên những người ở đây sẽ không phải chết đói.
Hiện tại, thời gian không phải kẻ địch của họ. Họ chỉ phải tìm cách giải quyết câu đố này, và trốn thoát.
Cậu thở dài.
'Trừ khi có gì đó tệ hơn xảy ra...'
Dù sao đi nữa, không việc gì phải hoảng hốt vào lúc này. Sunny nhìn ba người lính leo vào buồng ngủ, rồi để những người còn lại trông chừng những người tị nạn.
Màn hắc ám mà làm mù tịt giác quan của cậu vẫn ở đó, khiến Sunny bực bội. Cậu cũng mệt mỏi.
'Ít nhất ở đây không có Kêu Gọi.'
Thật ra thì đây là lần đầu tiên trong thời gian dài mà Sunny đã không hề nghe thấy Kêu Gọi. Mọi nơi khác ở Trung Nam Cực, nó cứ khẽ thì thầm vào tai người Thức Tỉnh, nhưng ở trong đường hầm tăm tối này, lời thì thầm đó đã biến mất. Cậu chỉ không chất đó là điềm tốt hay xấu.
'Sẽ sớm biết mà thôi.'
Ra lệnh cho những cái bóng quan sát trại, Sunny cũng tự mình leo lên và đi ngủ. Mọi thứ sẽ tốt hơn sau khi cậu ngủ dậy...tối thiểu là lượng dự trữ tinh túy của cậu sẽ hơi khôi phục lại. Chỉ nhiêu đó là đủ khiến cậu cảm thấy tự tin hơn.
Đêm đó, Sunny có một cơn ác mộng. Cậu mơ thấy cái rãnh cống mà bản thân đã bò vào sau khi bị Hiệp Sĩ Ruồng Bỏ mổ bụng, và về hắc ám lạnh lẽo, trôi chảy kia. Đó là một bất ngờ khó chịu, vì cậu đã quen với việc ngủ yên bình - kể từ Vương Quốc của Hi Vọng, những giấc mơ của cậu thường được canh gác bởi Ác Mộng. Nếu có giấc mơ xấu xuất hiện, nó sẽ nhanh chóng bị phá hủy hoặc khuất phục bởi con ngựa bóng tối.
Nhưng mà giờ khi Ác Mộng đang ngủ say sau khi chịu những vết thương, Sunny đã không còn sự bảo vệ của nó.
'...Quá tệ.'
Cảm giác không nghỉ ngơi nhiều như bản thân mong muốn, Sunny đi đến buồng chỉ huy của Tê Giác và quan sát những màn hình để nhìn thấy trại. Mọi thứ có vẻ ổn...những cái bóng đã đánh thức cậu nếu có gì xảy ra, nhưng đảm bảo luôn là việc tốt.
Cậu lưỡng lự một lúc, rồi đi về phía nhà bếp và pha cho mình chút cà phê. Một thời gian sau đó, mang theo một cốc nóng hổi, Sunny quay trở lại khu vực sống và tựa vào tường. Không có gì khác để làm, cậu đơn giản nhìn những vách tường ẩn chứa buồng ngủ.
Những người Thức Tỉnh mà cậu cử đến thế giới Mộng Ảo sẽ sớm trở lại.
Cuối cùng, khi cà phê gần hết sạch, một tấm bảng trên tường trượt ra, để lộ buồng ngủ bên trong. Ở đó, Luster chậm rãi mở mắt và nhìn thẳng về phía Sunny.
Rồi, tên trẻ tuổi giật mình rõ ra mặt.
"Đ-đội trưởng? Sếp làm gì ở đây?!"
Sunny yên lặng mang cốc lên môi và uống một ngụm.
"Tôi đang uống cà phê, đồ ngu ngốc. Nhìn giống tôi đang làm gì hả?"
Luster mở miệng, rồi ngậm lại. Hắn có vẻ rất bối rối.
"Không, ý tôi là, sếp làm gì ở Thành Thị của tôi? Làm sao sếp đến đây được? Đó không...đợi đã..."
Hắn cuối cùng nhìn quanh, nhận ra bản thân đang ở trong Tê Giác. Nhưng mà, sự bối rối của Luster chỉ càng trở nên lớn hơn.
"Đây...không phải Thành Thị..."
Sunny cau mày, quan sát vẻ mặt của hắn.
"Tại sao cậu cho rằng bản thân đang ở trong Thành Thị?"
Luster chớp mắt vài lần.
"...Ừ thì, đó là cách nó xảy ra đúng chứ? Người ta đi ngủ ở thế giới thực, và được đưa đến thế giới Mộng Ảo."
'Đừng có nói...'
Sunny nhắm mắt một giây.
"Vậy cậu đang cố nói là cậu không phải trở về từ thế giới Mộng Ảo? Cậu chỉ ngủ đi ở thế giới thức tỉnh, và thức dậy ở thế giới thực?"
Luster lo lắng bật cười.
"Ha! Đó là không thể nào. Những người Thức Tỉnh không thể ở lại thế giới thực khi chúng tôi ngủ. Nhưng mà...đúng vậy? Việc cuối cùng tôi nhớ là đi vào buồng ngủ...thưa sếp."
Khóe miệng Sunny giật giật.
Có vẻ như việc bất khả thi vừa mới xảy ra. Một Thức Tỉnh Giả ngủ mà không bị đưa đến thế giới Mộng Ảo.
Linh hồn của Luster đã ở lại bên trong đường hầm hắc ám này.
...Và của Kim và Samara cũng vậy. Khi họ thức dậy không lâu sau đó, kêt quả là tương tự - họ cũng mơ hồ và giật mình. Cả ba đều không thể đến Thành Thị.
'Không ổn, không ổn chút nào cả...'
Không nói gì nhiều, Sunny vươn vào bản thân và cố cảm giác sự lôi kéo quen thuộc - sự lôi kéo của neo ở thế giới Mộng Ảo của cậu. Thường thì, miễn sao cậu tập trung vào cái neo, thì cậu sẽ có thể thực hiện việc di chuyển giữa thế giới.
Nhưng mà lần này, không có gì cả. Cho dù tìm kiếm đến mấy, linh hồn cậu vẫn không cảm giác được sự lôi kéo của thế giới Mộng Ảo.
Liên kết với Tháp Ngà đã biến mất, cũng giống như Kêu Gọi.
Đột nhiên lạnh lẽo, Sunny liếc nhìn biển hắc ám xung quanh đảo ánh sáng dễ vỡ nơi hàng trăm người tị nạn đang bị mắc kẹt, run rẩy trong lúc ngủ thiếp đi.
'...Nơi này là thứ quái quỷ gì vậy?'