Chương 934: Không Lối Ra

Chương 934: Không Lối Ra

Không thể nào có một đường hầm dưới Trung Nam Cực kéo dài hàng trăm cây số. Một kiến trúc như vậy không chỉ là một kì công nhiệm mầu về mặt thiết kế, mà chắc chắn rất nhiều người - đặc biết là một nhà chiến lược quân đội và một người hiểu biết như Giáo sư Obel - phải biết đến sự tồn tại của nó.

Nhưng mà, không ai biết đến nó cả.

Sunny giữ yên lặng một lúc, rồi nhìn ông lão. Giáo sư Obel chỉ lắc đầu.

"Ta e rằng ta cũng không thể giải thích được. Đó...cũng không quá bất ngờ. Sau khi Ma Pháp Ác Mộng buông xuống, có quá nhiều thứ trong thế giới mà khoa học - hay nên nói là hiểu biệt hạn hẹp về khoa học của chúng ta - không thể giải thích."

Sunny thở dài.

'Tuyệt vời.'

Giờ thì cậu phải làm gì đây?

Rõ ràng là luật lệ tự nhiên đã bị phá vỡ hoặc là có cách hoạt động khác bên trong đường hầm này. Không gian không cư xử như nó đáng lẽ phải nên...hoặc có lẽ họ đã đi đến một chiều không gian nhỏ nào đó mà bị lấp đầy với không gì ngoài hắc ám đích thực.

Có lẽ họ đều đang chịu sự mê hoặc tâm trí nào khác nữa. Có lẽ họ đã bị bầy sinh vật kia ăn thịt và giờ đang ở trong địa ngục.

Ai biết được?

Sunny thầm chửi thề, rồi quấn bốn cái bóng quanh Xích Bất Tử để tăng cường phòng ngự tâm trí của mình. Không có gì thay đổi. Hắc ám đè nén vẫn không biến mất...nếu có thay đổi gì thì nó càng có vẻ áp đảo hơn.

Cậu nhắm mắt một giây.

"Được rồi. Đừng có hoảng loạn."

Sunny nhìn quanh, rồi đi đến bức tường của hầm và dùng nắm đấm đánh vào nó. Một âm thanh lăn ra khắp đường hầm, vang vọng trong hắc ám. Ở nơi mà găng tay thép của cậu đánh trúng, một vết hằn nhỏ hiện ra, với những vết nứt tỏa ra từ nó.

"Quay trở lại phương tiện."

Mọi người nghe theo lời nói của cậu mà không thắc mắc thêm gì. Đoàn phương tiện tiếp tục di chuyển về phía trước. Nhưng mà lần này, Sunny cho họ dừng lại sau chỉ mười phút rồi một mình ra khỏi Tê Giác.

Quấn những cái bóng vào mình, cậu kích hoạt pháp thuật [Ăn Ánh Sáng] của Cảnh Tượng Tàn Nhẫn để thắp sáng đường và chạy trở lại vào hắc ám. Di chuyển nhanh hơn hẳn so với phương tiện ban nãy, cậu nhanh chóng đến điểm dừng ban nãy và quan sát bức tường nơi có vết nứt, rồi quay trở lại.

Đoàn di chuyển thêm mười phút nữa. Sau đó, Sunny ra lệnh cho phương tiện chuyển sang số lùi - đường hầm không đủ rộng để Tê Giác và những phương tiện dân dụng có thể quay đầu - và lái ra sau.

Sau một lúc, cậu ra lệnh cho họ dừng lại.

'...Tệ rồi.'

Những hành động có vẻ kì quặc của cậu đương nhiên là có nguyên nhân.

Sunny vốn đã biết rằng họ có thể quay trở lại điểm trước đó bên trong đường hầm - Belle, Dorn và bản thân cậu đã đi khoảng sáu cây số trong lúc trinh sát ban đầu, rồi đã an toàn trở lại đoàn phương tiện.

Đợt dừng đầu tiên mà cậu ra lệnh là để đảm bảo nguyên tắc đó vẫn được áp dụng. Và quả thật, cậu đã có thể quay trở lại điểm đã đánh dấu trên tường từ năm cây số.

Đợt thứ hai là để kiểm tra liệu có gì thay đổi khi khoảng cách tăng lên...và đã có.

Họ đáng lẽ đã phải thấy vết đấm của cậu từ lâu, nhưng mà không có. Đến một lúc nào đó, ở giữa khoảng cách từ năm đến mười cây số, dấu vết đã biến mất.

Có ý nghĩa rất, rất xấu đối với Sunny. Họ không thể quay trở lại lối ra sụp đổ của đường hầm. Đường trở lại, và lựa chọn thứ hai cậu có để thoát khỏi đường hầm này, không còn tồn tại nữa.

Nhìn chằm chằm vào hắc ám, Sunny cảm giác cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Nếu cậu đã dẫn đội trinh sát xa hơn vài cây số...liệu họ có phải là đã bị tách khỏi đoàn mãi mãi? Liệu họ có phải là sẽ lang thang trong hắc ám chỉ ba người, trong quãng đời còn lại của họ?

Cậu đã đến thật gần thảm họa mà thậm chí còn không biết.

'Mình đã may mắn.'

Một trong những nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của cậu đã trở thành hiện thực. Sunny là thừa khả năng chiến đấu với kẻ địch cậu có thể đâm chém, kể cả nếu sức mạnh của chúng có vẻ áp đảo. Nhưng mà, cậu cũng bất lực như những người còn lại trước hoàn cảnh như thứ mà họ đang đối mặt - trước những mối đe dọa mà vừa không thể thấy vừa không thể giải thích, chỉ mang đến diệt vong cho những người chạm trạn nó yên lặng và không một cảnh báo.

Chỉ bằng cách tồn tại.

Trước mối đe dọa như vậy, cậu cần một người như Cassie. Đáng tiếc là cô đang ở rất xa, có lẽ là đang chuẩn bị cho trận chiến tranh giữa Valor và Song cùng với những Người Giữ Lửa còn lại.

'...Chết tiệt thật!'

Cậu nhìn những bức tường đá, rồi nhìn những phương tiện tàn tạ. Có gần bốn trăm người mà cậu đã hứa là sẽ giải cứu...liệu cậu có trở thành một kẻ nói dối? Sunny hơi nghiêng đầu, rồi chớp mắt.

'Đợi đã, mình suy nghĩ nhảm nhí gì vậy? Mình đã luôn là người nói dối! Trở thành cái gì chứ...'

Cậu hít một hơi sâu.

'Không..không, ổn mà thôi. Mình sẽ tìm được đường ra.'

Dù sao thì, cậu không cần phải hiểu được bản chất của cái bẫy này. Cậu chỉ phải phá vỡ nó.

Bằng cách nào đó...

Sunny xoa mặt, liếc nhìn hắc ám lần cuối, và ra hiệu cho Luster tiếp tục lái Tê Giác về phía trước. Trước khi làm gì khác, họ phải đảm bảo rằng đường hầm hắc ám kì lạ này thật sự không có giới hạn.

Đoàn phương tiện di chuyển qua hác ám, hết cây số này đến cây số khác. Nhiều giờ trôi qua mà không có gì thay đổi. Rồi, vài giờ nữa.

Cuối cùng, cả một ngày đã trôi qua. Chậm rãi, một cảm giác sợ hãi lan ra trong số những người tị nạn và binh lính kiệt sức. Kể cả những người Bất Thường cũng có vẻ căng thẳng.

Sunny ra lệnh cho mọi người ngừng lại và dựng trại. Mọi người cần nghỉ ngơi, và không có gì sẽ cải thiện nếu họ cứ bất chấp tất cả mà kiên trì đi về phía trước.

Trong lúc những người lính bắt đầu nấu thức ăn và thu xếp nơi ngủ cho dân thường, cậu đi cách khỏi họ một đoạn và gọi Trung sĩ Gere đến.

Gere chạy đến nơi Sunny đang đứng, nửa chìm trong hắc ám, và hỏi với giọng khàn khàn:

"Vâng thưa Đại úy? Ngài cần gì?"

Sunny lưỡng lự vài giây, nhìn trở lại đoàn người. Rồi, cậu nhìn trung sĩ và nói:

"Ừm. Tôi có hai câu hỏi cho cậu...chúng ta còn bao nhiêu thức ăn? Và pin nhiên liệu của những phương tiện sẽ duy trì được bao lâu nữa?"