Chương 933: Hắc Ám Ở Cuối Đường Hầm

Chương 933: Hắc Ám Ở Cuối Đường Hầm

Đi qua hắc ám yên lặng, họ đi ngược trở lại và đến cửa hầm sụp đổ sau một giờ dài và căng thẳng. Không có gì nguy hiểm xảy ra trên đường trở lại, và đoàn người cũng có vẻ ổn trong lúc họ vắng mặt.

Toàn bộ sự êm đềm này là thật sự khiến người ta bất an.

Che giấu sự lo lắng, Sunny liếc nhìn những bức tường tăm tối quanh họ. Những phương tiện tàn tạ đứng bất động, trong lúc bánh xe nghỉ ngơi trên mặt đường nhựa lạnh lẽo. Đây đó, có thể thấy vài người đang nghỉ ngơi hay vội vã hoàn thành đủ loại công việc.

'...Không thích chút nào cả.'

Cau mày, cậu đi về phía nắp của Tê Giác. Những người mà cậu cần nghe từ đều đã tập trung ở đó, sẵn sàng báo cáo tình hình.

Trong lúc Sunny đi ngang qua những người lính gác, một người trong số họ đột nhiên gọi cậu.

"Đại úy Sunless, thưa ngài..."

Cậu chậm lại và âm u nhìn người lính.

"Ừm?"

Người kia chần chừ vài giây. Gương mặt hắn bất động, nhưng ánh mắt mệt mỏi thì lại đầy thứ cảm xúc mãnh liệt, không rõ.

"Bên ngoài đó, tôi thuộc về đoàn bên trong phương tiện ở đuôi. Thứ ngài đã làm cho chúng tôi lúc đó, ở gần cuối...ngài đã cứu chúng tôi. Thật sự cảm ơn ngài."

Sunny đơ đơ nhìn hắn chăm chú một chút, rồi khịt mũi quay đi.

"Tôi phụ trách cả đoàn này. Đây là những phương tiện của tôi, và các người là người của tôi. Không gì được phép lấy đồ của tôi cả...đặc biệt là nếu không trả giá. Cậu có biết một phương tiện như này là mắc đến cỡ nào không hả?"

Dứt lời, cậu lắc đầu và rời đi.

'Đúng là tên kì lạ...'

Những người Bất Thường, cũng như Trung sĩ Gere, Giáo sư Obel và Beth đang chờ trong buồng điều khiển của Tê Giác. Sunny nhận vài báo cáo, hơi cải thiện tâm trạng của cậu.

Đoàn đã mất đi một một phương tiện dân dụng và một phương tiện quân dụng trong đợt chạm trán Đám Mây Cắn Xé. May mắn là, nó không ảnh hưởng quá nghiêm trọng đến vấn đề hậu cần của họ. Sau khi hi sinh bệnh xá để chứa những người tị nạn mất đi phương tiện, tính ra họ chỉ mất một chút hỏa lực.

Những phương tiện còn lại đã được bảo dưỡng và sẵn sàng di chuyể.

Trung sĩ Gere thở dài.

"Chúng tôi không còn quá nhiều đạn dược, thưa ngài. Thêm vào đó, nguồn nước uống dự trữ cũng đã giảm đi đáng kể. Chúng tôi đã bỏ nhiều để có thể giảm gánh nặng cho những phương tiện lúc bầy sinh vật kia đến. Sẽ không là vấn đề trong vài ngày đến, nhưng sau đó..."

Sunny hờ hững huơ huơ tay.

"Đừng lo về nước. Tôi có một nguồn nước cơ bản là bất tận."

Cậu giữ im lặng một lúc, cân nhắc những lựa chọn. Họ có thể thông qua đường hầm, hoặc là ở lại đây và cố đào ra khỏi sau một thời gian.

Cả hai lựa chọn đều không thể xem là lý tưởng.

'Có vẻ như đều phụ thuộc vào việc mình muốn ở lại đường hầm này bao lâu.'

Lựa chọn đầu tiên sẽ cho phép đoàn phương tiện thoát khỏi lòng đất sớm hơn...nếu không có trở ngại trong chuyến đi đến lối ra ở đối diện. Lựa chọn thứ hai sẽ buộc họ ở lại trong này lâu hơn nhiều, nhưng mà không yêu cầu đi sâu hơn vào hắc ám ghê rợn. Cả hai đều có rủi ro của riêng nó.

'Nguyền rủa...'

Cuối cùng, Sunny thật sự ghét ý tưởng ở lại trong cái đường hầm ghê rợn này một giây lâu hơn cần thiết.

Cậu thở dài.

"Khởi động máy. Chúng ta sẽ rời khỏi."

Vài phút sau đó, Tê Giác sống dậy và lăn về phía trước, chậm rãi lên tốc độ. Những chùm sáng từ ngọn đèn mạnh mẽ trên nóc nó cắt xuyên hắc ám, buộc nó bỏ chạy và bám víu vào bức tường. Những phương tiện dân dụng và quân sự theo sau, bám sát vào APC khổng lồ.

Hắc ám trôi trở lại và cắn nuốt mọi thứ một lần nữa sau lưng họ, khiến nó có vẻ như đoàn phương tiện đang di chuyển trong một đảo ánh sáng dễ vỡ, nhỏ nhoi và thoáng tồn tại.

Sunny leo lên nóc của Tê Giác và ở đó với Thánh, nhìn chăm chú hắc ám với biểu hiện nghiệt ngã. Cậu vẫn mù lòa với mọi thứ đang diễn ra bên ngoài bong bóng ánh sáng nhỏ này, khiến cậu cực kì lo lắng.

'Đâu rồi chứ...cái nguồn gốc của đống hắc ám này? Khi nào thì nó sẽ tấn công?'

Từng phút trôi qua, nhưng mà cũng như nhiệm vụ trinh sát, không có gì xảy ra cả.

Đoàn phương tiện lăn bánh về phía trước với tốc độ khiêm tốn nhưng ổn định. Từng mét biến mất dưới bánh xe của Tê Giác, và những bức tường đá có vẻ di chuyển qua họ, biến mất vào hắc ám. Đường hầm yên lặng, chỉ có những phương tiện của nhân loại là phát ra bất cứ tiếng động gì.

Đôi lúc, những thông đạo ở hai bên trái phải mở ra, khiến Sunny đặc biệt lo lắng. Toàn bộ những con đường đó đều dốc xuống, dẫn sâu hơn vào lòng đất. Cậu đã chuẩn bị cho việc có gì đó lao về phía họ từ hắc ám...nhưng không có gì làm vậy cả.

'Bỏ qua chúng...chúng ta không cần đặt chân vào những lối đi đó. Chúng ta chỉ cần đến lối ra và thoát khỏi cái nơi đáng sợ này.'

Cứ như vậy, một giờ trôi qua, rồi giờ khác, rồi giờ khác nữa. Đường hầm tiếp tục trải dài về phía trước, có vẻ như vô tận. Thời gian càng trôi qua, lông mày Sunny càng nhíu chặt hơn.

Sau một lúc, cậu cuối cùng rời khỏi nóc của Tê Giác và quay trở lại bên trong với biểu hiện tăm tối. Đi đến phía Luster, cậu nghiến răng và nói:

"Đủ rồi. Dừng đoàn lại."

Luster thắc mắc nhìn cậu, rồi nhún vai.

APC chậm lại, rồi dừng hẳn. Những phương tiện còn lại cũng làm theo, và nhanh chóng, cả đoàn đã dừng lại.

Sunny rời khỏi Tê Giác và đứng bất động vài giây, nhìn chăm chú mặt đường phong hóa. Trung sĩ Gere và những thành viên của tổ đội nhanh chóng tiếp cận từ những phương tiện khác, còn Luster, Giáo sư Obel và Beth thì ra khỏi Tê Giác. Thánh đi về phía mép của nóc Tê Giác, hờ hững nhìn họ từ trên.

Đa số những người ở đây đều có gương mặt nghiêm trọng.

Nhận ra tâm trạng âm u đó, Luster chớp mắt vài lần, rồi quay sang Sunny.

"Ờ...Đội trưởng, tại sao chúng ta dừng lại vậy? Có vấn đề gì sao?"

Sunny yên lặng nhìn hắn.

"...Đúng là có vấn đề, đồ khờ này. Cậu không thể phát hiện sao?"

Luster gãi đầu.

"Chuyện gì, có một Sinh Vật Ác Mộng ở phía trước?"

Sunny thở dài, rồi ngước lên.

"Không...không có gì ở trước cả. Đó là vấn đề. Chúng ta đã lái bảy tiếng đồng hồ, đúng chứ? Và tốc độ trung bình trong lúc đó là bao nhiêu?"

Tên trẻ tuổi chần chừ vài giây.

"Ba mươi cây số một giờ thưa sếp."

Họ đã không vội vã mà đã giữ tốc độ khiêm tốn, để có thể phản ứng với nguy hiểm nếu nó xuất hiện.

Sunny gật đầu.

"Đó là hơn hai trăm cây số đi thẳng về phía trước. Vậy mà, không có lối ra. Thấy vấn đề chưa hả?"

Luster đột nhiên trợn tròn mắt.

"Ồ...ừm, nếu sếp nói ra như vậy...thì đúng là rất kì lạ..."

Sunny nghiến răng.

"Không chỉ kì lạ. Nếu có một đường hầm với chiều dài cả Nam Cực, thì nó sẽ là cái dài nhất trên thế giới, ăn đứt những thứ khác. Ai cũng sẽ biết về nó cả."

Luster hơi tái đi, rồi quan sát gương mặt của mọi người.

"Vậy sao không ai biết? Hả sếp?"

Sunny cúi xuống và lắc đầu.

"Chỉ có một câu trả lời hợp lý. Đường hầm này...có gì đó rất, rất sai về nó."