Chương 932: Mù
Sunny đã trở nên quen thuộc với việc dùng bóng của mình để trinh sát trong những tình huống nguy hiểm, dò xét thế giới quanh mình, và phát hiện những mối đe dọa ẩn nấp. Nhưng mà lần này, cậu không thể - đơn giản vì những cái bóng cũng mù như cậu trong vòng tay của hắc ám đích thực.
Đi sâu vào đường hầm, cậu ngay lập tức trở nên căng thẳng và cảm thật cực kì dễ bị tổn thương. Mọi thứ còn tệ hơn cả suy nghĩ của Sunny. Thị giác cậu không chỉ đột nhiên bị giới hạn đến một góc nhìn duy nhất, không chỉ không thể thấy gì ngoài vòng tròn ánh sáng mà những Ký Ức thắp sáng phát ra như đa số nhân loại...
Ngay cả khả năng cảm giác hình dạng và chuyển động của những cái bóng cũng bị mất đi. Đương nhiên là vì không có cái bóng nào tồn tại bên trong hắc ám này.
Phần giác quan độc đáo đó đã trở nên quá quen thuộc, nên khi nó mất đi, cậu cảm thấy như bị mù. Như thể vừa đột nhiên mất đi cả mắt lẫn tai. Cả thế giới có vẻ kì lạ, mù mờ, mơ hồ.
Sự thay đổi là nghiêm trọng và đột ngột đến mức cậu suýt mất thăng bằng.
'C-chết tiệt...'
Belle và Dorn, những người mà đã sống cả đời như vậy, không có vẻ quá bị ảnh hưởng. Chắc rồi, họ cũng đã trở nên dựa dẫm vào khả năng nhìn trong bóng tối mà Kim thường xuyên chia sẻ cho họ, nhưng mà không đến mức mà nó trở thành bản năng.
Còn Sunny thì...
Cậu rối loạn, và cảm giác hoàn toàn trơ trọi.
'Đúng là tệ hại...'
Nhăn mặt, cậu nắm lấy Cảnh Tượng Tàn Nhẫn chặt hơn và tiếp tục bước đi. Lưỡi kiếm của ngọn giáo vẫn chưa tỏa sáng, thay vì vậy đang hấp thụ một số ánh sáng từ những lồng đèn của hai người Bất Thường, phòng hờ họ cần dùng đến nó trong tương lai.
Đường hầm là đủ rộng để hai phương tiện có thể đi song song mà không cạ vào nhau, và hoàn toàn trống rỗng. Không có gì ngoài hắc ám không thể xuyên thấu trong khoảng không yên lặng này. Vậy nên, mỗi bước chân của họ vang vọng, bật lại từ những bức tường đá lạnh lẽo.
Sunny liếc sang Belle và Dorn hơi khó chịu. Cậu đang bước đi không phát ra tiếng động như bình thường, được rèn luyện không để ai phát hiện trong những tháng săn lùng những sinh vật hùng mạnh trong Thành Phố Hắc Ám. Nhưng mà hai chiến binh của tiền đội thì lại không rành việc lén lút và trang bị của họ cũng không phù hợp với nó.
'Sao không cho mọi người biết vị trí chúng ta luôn đi...và mọi thứ nữa chứ. Mình có cảm giác không lành chút nào cả mà...'
Mặc dù nhiều Sinh Vật Ác Mộng sở hữu những cách nhận thức thế giới trong hoàn cảnh không có ánh sáng, cậu vẫn đã quen với việc là kẻ rình mồi mà không bị phát hiện. Nhưng bây giờ thì vai trò đã bị đảo ngược...Sunny hoàn toàn trơ trọi với bất cứ thứ gì núp trong hắc ám.
Và chắc chắn có gì đó, không phải nghi ngờ.
Dù sao thì thứ hắc ám đích thực này phải đến từ gì đó.
'Lần này mình phải chiến đấu với thứ kinh dị ghê gớm gì đây?'
Họ cẩn thận di chuyển về phía trước, đi gần vào vách tường của hầm. Vài phút trôi qua, rồi một chục. Thứ Sunny sợ nhất đã không xảy ra - không có gì tấn công họ, và không có phần nào của hầm bị sụp xuống mà chắn đi lối ra của đoàn.
Nhưng mà, cũng không có dấu hiệu của lối thoát.
Đường hầm đơn giản là cứ vươn ra trước, có vẻ như vô tận, và hoàn toàn trống rỗng. Sau một lúc, Sunny đã có thể rũ bỏ sự khó chịu và thích ứng với việc giác quan bị hạn chế khủng khiếp, tốt hết sức có thể.
Nhưng mà vẫn vô cùng bất an.
Nửa giờ trôi qua mà không chạm trán bất cứ mối đe dọa nào.
"Mọi người nghĩ chúng ta đi được bao xa rồi?"
Belle và Dorn suy nghĩ một chút. Tên khổng lồ nhún vai.
"Ba cây số? Có lẽ ít hơn."
Lông mày Sunny nhíu chặt lại.
Ba cây số là con số không nhỏ. Đương nhiên là có những đường hầm dài hơn hẳn vậy ngoài kia...và mặt đất cũng có vẻ bằng phẳng chứ không dốc lên hay xuống gì cả.
Dù vậy, việc họ chưa bị tấn công vẫn là quá kì lạ.
"...Mở to mắt."
Đội trinh sát nhỏ tiếp tục tiến về phía trước. Sau một lúc, họ đến nơi mà bức tường của đường hầm mở ra, dẫn sâu hơn vào ngọn núi. Những nhánh hẹp này cũng chìm trong hắc ám đích thực.
Đứng gần nó, Sunny cho rằng cậu nghe thấy tiếng ngâm nga ở xa. Nhưng mà, chỉ một khoảnh khắc sau đó, nó đã biến mất, bị đuổi đi bởi giọng nói của Dorn.
"Đây chắc là một trong những hầm mà họ đã thêm vào như lời của Giáo sư Obel. Có lẽ có cả mạng lưới như này trong lòng núi, được đào bới để làm nơi trú ẩn trong trường có hạt nhân bắn đến."
Belle gãi gãi đầu.
"Ai lại dùng bom hạt nhân để giết người? Vũ khí sinh học chẳng phải hiệu quả hơn xa sao?"
Sunny u ám nhìn hắn.
"Tôi sẽ nói cho Châu Âu biết."
Vào lúc đó, Dorn hắng giọng.
"Thật ra thưa sếp, họ dùng cả hạt nhân lẫn vũ khí sinh học ở Châu Âu."
'Ồ.'
Ừ thì, đâu phải Sunny được ăn học từ bé. Cậu chỉ hơi biết về những nơi khác ngoài NQSC trước cuộc nói chuyện với Bậc Thầy Jet.
Dù sao đi nữa, cậu phải quyết định liệu họ có nên tìm hiểu nhánh phụ này của hầm hay tiếp tục di chuyển về phía trước của nhánh chính. Cuối cùng, cậu lựa chọn giữ nguyên với con đường hienejt ại.
Cậu không thật sự quan tâm có gì ngoài đó lắm, trong mạng lưới những đường hầm bị bỏ hoang này. Miễn sao đoàn người có thể lái qua và đến lối ra, Sunny không cần thiết phải biết.
Họ đi, đi, và đi.
...Và không có gì xảy ra.
Đến một lúc, sự thiếu đi Sinh Vật Ác Mộng tồi tệ lao về phía họ từ hắc ám bắt đầu khiến Sunny bất an hơn cả khả năng của một đòn tấn công bất ngờ.
'Đây là quá rùng rợn mà...'
Đến cuối cùng, một giờ trôi qua mà không tìm thấy gì cả - không thấy được nguồn gốc của hắc ám đích thực, không thấy những Sinh Vật Ác Mộng mà có thể làm tổ bên trong hầm, không thấy lối ra. Thậm chí không nhìn thấy đầu mối gì về chúng.
"Ngừng lại."
Sunny cau mày trong lúc nhìn về phía trước.
Ở đó không có gì ngoài hắc ám.
Sau một lúc, cậu thở dài và quay người. Nhiệm vụ trinh sát vừa là thành công vang dội vừa là thất bại thảm hại. Họ không tìm thấy bất cứ mối đe dọa nào, nhưng cũng thất bại trong việc chứng minh chắc chắn là không có.
Dù sao đi nữa, thời gian mà cậu dành ra cho nhiệm vụ trinh sát đã hết.
"Quay trở lại thôi."
Bây giờ, lựa chọn tốt nhất của cậu là dẫn đoàn tiến về phía trước và hi vọng vào những khả năng tốt nhất.
Bất chấp việc thiếu Sinh Vật Ác Mộng - hay bất cứ thứ gì - bên trong đường hầm, Sunny cảm thấy rất bất an.