Chương 931: Đối Của Ánh Sáng
Hắc ám thật sự là khác với ánh sáng và bóng tối.
Bóng tối tồn tại ở nơi mà ánh sáng bị che đi hoặc không thể chạm đến. Nếu bóng tôi đủ rộng lớn và sâu đậm, người ta có thể nhầm nó thành hắc ám. Nhưng nó thật sự chỉ là sự thiếu đi của ánh sáng.
Hắc ám thật sự thì không chỉ vậy. Đó một lực lượng nguyên tố của riêng nó. Một thứ mà vừa độc lập vừa đối nghịch với ánh sáng. Thay vì chỉ là sự thiếu đi ánh sáng đơn giản, hắc ám thật sự là đối của nó.
Và, vì ánh sáng và bóng tối luôn đi tay trong tay, nó cũng là kẻ địch của bóng tối...cho dù nghe kì lạ đến mấy.
Đó là tại sao Sunny đột nhiên cảm thấy sự bất an lạnh lẽo chạm đến mình khi phát hiện sự hiện diện của nó.
Hắc ám đích thực là cực kì hiếm và bí ẩn. Cậu đã chỉ gặp phải nó đúng một lần trước đây, trong nhà thở đổ nát của Thành Phố Hắc Ám, nơi mà nó được sinh ra và điều khiển bởi tên hộ vệ của nhà thờ...Hiệp Sĩ Ruồng Bỏ. Tên khốn mà đã mổ ruột cậu như mổ heo.
Thật ra, đợt chạm trán không may đó chính là lỗi của hắc ám mà con Ác Quỷ Ngã điều khiển. Nếu không có nó che lấy, thì Sunny đã không thể cho phép tên hắc hiệp sĩ đến gần đến vậy.
Đó là vì mắt cậu, thứ có thể nhìn xuyên bất cứ bóng tối nào, cũng mù lòa trước hắc ám thật sự như bất cứ người bình thường nào. Sunny đã không thể thấy tên Hiệp Sĩ Ruồng Bỏ đến gần vì tấm màn hắc ám, và bây giờ, cậu cũng không thể nhìn thấy bên trong đường hầm.
Tệ hơn nữa...
Con Ác Quỷ Ngã của nhà thờ đổ nát đã chỉ điều khiển một lượng khiêm tốn hắc ám đích thực. Còn ở trong đường hầm này...thì có cả một đại dương.
Sunny nhăn mặt.
'Ừ thì...hi vọng không có gì bên trong đó ha.'
Cậu ở cạnh những người lính gác một hai phút, rồi quay người và mệt mỏi đi trở lại cạnh Tê Giác.
"Chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây, vài tiếng đồng hồ."
Đoàn dù sao cũng không đủ điều kiện để có thể tiếp tục di chuyển. Những phương tiện cần được sửa chữa, và những vết thương cần nhận chữa trị. Ai ai cũng hết sức cần nghỉ ngơi.
Hơn nữa, rời khỏi đường hầm có ích lợi gì trước khi Đám Mây Cắn Xé rời khỏi? Họ phải chờ đến khi bầy sinh vật kia đi qua.
Sunny cũng kiệt sức.
Tiến vào Tê Giác, cậu ngã lên một ghế ở khu vực nghỉ và nhắm mắt.
'Tại sao lại có cảm giác vừa nhảy từ chảo dầu ra biển lửa vậy nhỉ?'
Đi xuống lòng đất không bao giờ tốt cả...mỗi lần Sunny làm vậy, đều có gì đó kinh tởm chờ cậu dưới đó. Sự bất tin của cậu về những thông đạo dưới lòng đất chỉ có thể được so sánh bởi sự căm ghét đại dương.
Ít nhất thì đường hầm này có vẻ khô ráo.
Cau mày, Sunny cố khiến tâm trí trống không và tập trung tuần hoàn chút tinh túy ít ỏi quanh cơ thể.
Cho dù chuyện gì xảy ra tiếp theo, cậu cũng phải sẵn sàng.
Samara đang khôi phục trở lại từ cảnh hoàn toàn cạn kiệt tinh túy, và Quentin thì đang bận rộn chữa trị cho những người lính bị thương. Kim và Luster đang thực hiện những việc bảo trì cho những phương tiện dân dụng. Người Ngủ đang tạo ra một lô đạn tẩm độc mới để thay thế thứ họ đã dùng trong trận chiến vừa rồi...lượng đạn dược của Trung sĩ Gere đã đến mức mà mỗi viên đạn đều phải đáng giá.
Chỉ có Belle và Dorn là không có gì để làm, đó là tại sao Sunny chọn họ để đi cùng cậu trong nhiệm vụ trinh sát. Cậu muốn tìm hiểu lối ra khỏi đường hầm này là cách bao xa, hoặc nếu không, thì ít nhất thám hiểm một đoạn dài trước khi dẫn đoàn tiến về phía trước.
Không ai biết đường hầm này dài bao nhiêu cả. Có nhiều thứ như này cắt qua những ngọn núi ở Trung Nam Cực, nơi mà địa hình quá gập ghềnh để có thể xây dựng những con đường thẳng. Mỗi khi con đường gặp phải một vách núi mà quá rộng để đi quanh, thì người ta đơn giản đào xuyên qua nó để tạo ra một lối đi tắt tiện lợi.
Kết quả là, chiều dài của những đường hầm này đa dạng ghê gớm. Có vài chục mét, và có hơn chục cây số. Đa số đã được tạo ra vào Thời Đại Tăm Tối. Sau đó, khi mà những trận chiến tranh liên hồi, những thảm họa tự nhiên, và sự buông xuống của Ma Pháp Ác Mộng giảm đi dân số nhân laoij và khiến nó tập trung thành số nhỏ những thành phố dễ bảo vệ, đa số những con đường núi này khong ai dùng và bị bỏ hoang.
Nên, không có thông tin gì về đường hầm này. Nó có lẽ chỉ dài vài trăm mét, hoặc là kéo dài vài cây số. Cân nhắc đến địa hình nơi này, Sunny cho rằng sẽ gần với khả năng sau hơn.
Triệu hồi Cảnh Tượng Tàn Nhẫn, cậu liếc sang Belle và Dorn.
"Chuẩn bị chưa?"
Họ gật đầu.
"Rồi, thưa sếp."
Họ đang đứng trước Tê Giác. Vài người đang nhìn ba người Bất Thường, nhưng chỉ có Giáo sư Obel đến gần để tiễn họ.
"Cẩn thận, những người trẻ tuổi. Những nơi như này có thể khá nguy hiểm. Đừng dùng Ký Ức hay Kĩ Năng gì liên quan đến lửa...khi chúng ta đang ở dưới lòng đất như này, sẽ quá dễ để đốt sạch ôxy hết đi."
Sunny nhìn ông lão với chút căng thẳng đằng sau vẻ ngoài tự tin.
"Còn gì khác chúng tôi nên biết không?"
Giáo sư Obel suy nghĩ một chút, rồi nhún vai.
"Nhiều đường hầm như này đã trải qua vài đợt khai quật để dùng làm hầm trú bom trong những giai đoạn sau của trận chiến giữa...ầy, những cái tên đó không còn quá nhiều ý nghĩa với mọi người nữa. Nhưng nói chung là mọi người có thể thấy cấu trúc của đường hầm này không thẳng thừng như người ta trông đợi."
Sunny thở dài.
"Được rồi. Vậy chúng tôi đi đây. Nếu chúng tôi không quay lại sau hai tiếng đồng hồ...ừ thì, tôi sẽ không nói dối, nếu có gì đó có thể giết tôi, thì mọi người có lẽ cũng chết sớm mà thôi. Nên lúc đó sẽ không có quá nhiều thứ mọi người có thể làm."
Cậu cố nở một nụ cười khích lệ, thất bại, và đơn giản quay người đi.
Mang theo những Ký Ức thắp sáng, Sunny và người của mình đi qua những người lính gác lo lắng, và bước vào hắc ám mà không ngoảnh lại.