Chương 936: Điều Xấu Mà Có Thể Xảy Ra
'Mình đáng lẽ nên biết việc như này sẽ xảy ra...'
Trong một cuộc nói chuyện với Giáo sư Obel, Sunny đã học về một thứ gọi là Luật Murphy. Một điều xấu mà có thể xảy ra, là sẽ xảy ra...cậu không biết Murphy là ai và tại sao tên đó đã ở vị trí được phép thiết lập luật lệ cho thế giới, nhưng mà sự chính xác trong đó là khó có thể chối cãi.
...Có lẽ Murphy cũng là một con gián lì lợm, để nghĩ ra một quy luật không thể bàn cãi như vậy.
Dù sao đi nữa, đó chính xác là việc đang xảy ra. Mọi thứ xấu đều đã xảy ra. Sunny đã hi vọng có thể nhận thông tin và tài nguyên thông qua thế giới Mộng Ảo, nhưng giờ, hi vọng đó đã bị phá hủy. Bản chất kì lạ của đường hầm vô tận này đang ngăn cản những người Thức Tỉnh đi lại giữa hai thế giới.
Cậu thậm chí còn không biết việc như vậy là có thể xảy ra.
'Chết tiệt thật.'
Ra lệnh cho những thành viên tổ đội giữ bí mật tin tức này, Sunny hơi chần chừ, rồi ra lệnh cho đoàn dỡ trại. Họ phải tiếp tục di chuyển về phía trước.
Đến lúc này, cậu không còn trông đợi có thể đến lối thoát...nhưng mà, Sunny vẫn cần thông tin. Đường hầm không phải vòng lặp, những thí nghiệm ngày hôm qua đã chứng minh điểm đó, nên phải có một loại ma thuật gì đó đang xảy ra. Cậu nghi ngờ rằng nó có bản chất liên quan đến không gian, nhưng mà phải quan sát nhiều hơn mới có thể đưa ra kết luận đáng tin cậy.
Tê Giác lăn bánh, và những phương tiện dân dụng theo sau. Một lần nữa, họ đi vào hắc ám yên lặng, cắt nó với những chùm ánh sáng. Những bức tường đá bay qua, và vì bề mặt của chúng luôn trông giống nhay, dễ để tưởng tượng đoàn phương tiện không hề di chuyển, mà chỉ bị kẹt tại chỗ, bị nguyền rủa phải lặp lại cùng khoảnh khắc này mãi mãi.
Thứ duy nhất phá vỡ sự nhàm chán là những lối rẽ ra hai bên mà đôi lúc cứ xuất hiện.
...Sunny biết biện pháp hợp lý nhất là thử khám phá chúng thay vì cố chấp đến lối ra của đường hầm chính. Nhưng mà, cậu lại cảm giác miễn cưỡng với việc đó, ít nhất thì hiện tại là vậy. Giống như mọi thứ đang ép buộc cậu làm ra quyết định đó...chính xác là tại sai sự đa nghi của cậu bị đẩy đến quá tải.
'Gần như thể có gì đó đang cố dụ chúng ta vào sâu hơn trong lòng đất...nguyền rủa nó...'
Những thông đạo hai bên dù sao thì cũng quá hẹp cho Tê Giác. Và cậu sẽ không buông tha APC trừ khi hoàn toàn cần thiết.
Nhưng mà Sunny đã để ý rất nhiều đến những con đường ở hai bên đó. Trong lúc quan sát lối vào và hắc ám phủ lấy chúng, một vệt nghi ngờ nhỏ hiện ra trong tâm trí cậu.
Ngoài đó ra, thì cậu cũng không ngồi không...kể cả nếu như trông như vậy đối với những người khác bên trong Tê Giác.
Trong ngày kế tiếp, Sunny ngồi yên ở ghế trong buồng chỉ huy. Cậu đôi lúc liếc nhìn màn hình, nhưng rất hiếm. Chủ yếu thì cậu chỉ di chuyển những ngón tay theo cách kì lạ, như thể đang cố thực hiện một điệu khiêu vũ phức tạp.
Đến một lúc, Beth không thể giữ yên lặng nữa và hỏi bằng giọng khó chịu:
"Cậu làm cái quái gì vậy? Cậu đang cố làm phép hay gì đó hả?"
Có một sự bất an và sợ hãi sâu đậm đằng sau sự khó chịu đó.
Sunny mỉm cười.
"...Thật ra đó chính xác là thứ tôi đang làm. Cô thấy đó, thật ra tôi là một pháp sư nghiệp dư."
Cô gái khịt mũi.
"Được thôi, không muốn thì đừng nói. Cậu chắc là điên thật rồi!"
Nhưng Sunny đã nói sự thật. Mặc dù cô không thể thấy, cậu thật sự đang dệt những sợi chỉ tinh túy giữa ngón tay mình.
Đến lúc này, thì Sunny đã đủ thành thạo để không cắt đứt ngón tay của bản thân, như đã làm ở Đấu Trường Đỏ. Thậm chí không có lấy một vết cắt trên chúng. Nhưng mà, tạo ra những sợi chỉ bóng tối - chưa kể đến sắp xếp chúng thành những dệt đàng hoàng - yêu cầu rất nhiều thời gian, tập trung, và quan trọng nhất, tinh túy.
Đó là tại sao cậu đã không thể rèn luyện dệt quá nhiều, gần như là không hề, kể từ khi đến Nam Cực. Chuỗi Ác Mộng quá ghê gớm và tới tấp, và yêu cầu quá nhiều để cậu có thể lãng phí những nguồn tài nguyên quý giá cho những thứ không cần thiết.
...Nhưng bây giờ, tình hình đã khác.
Đến cuối ngày thứ hai bên trong đường hầm, Sunny đã có thể tạo ra đủ những sợi chỉ để biến một món đồ vật thành Ký Ức. Cậu cần thêm chút nữa để đạt đến thứ mình muốn, nên cậu đang tiếp tục công việc đó xuyên đêm.
Vào ngày thứ ba di chuyển trong hắc ám, khi mà mọi người trở nên yên lặng và nỗi sợ hãi lan ra khắp đoàn người như một cơn dịch bệnh, cậu lấy ra Kim của Weaver từ Hòm Hám Của, cũng như một mảnh hồn Vượt Giới Hạn mà đã giữ bên trong nó.
Bất cứ mảnh nào đều được, nhưng Sunny hiện tại chỉ có những thứ này.
Cây kim tỏa ra ánh sáng hoàng kim mềm mại. Dùng nó để tạo ra những dệt cơ bản, cậu bắt đầu quá trình biến nó thành một Ký Ức. Làm vậy là tương đối dễ với cậu, vì cậu đã làm rất nhiều lần trong quá khứ.
Nhưng mà, lần này thì có một phần đặc biệt gai góc trong quá trình. Sunny đã học cách đặt tên cho những Ký Ức thông qua dệt của chúng ở một lúc trong quá khứ, nhưng mà mỗi kí tự cần thời gian và thêm sợi chỉ để tạo ra. Học cách dệt kí tự cũng đã không dễ, và đã yêu cầu một sự hiểu biết kha khá về dệt và sâu về ngôn ngữ kí tự mà Ma Pháp dùng.
Đương nhiên là cậu có thể bỏ qua bước đó, trong trường hợp như vậy thì Ma Pháp sẽ chỉ được gọi là [???] bởi Ma Pháp. Nhưng mà Sunny đang nhắm vào một thứ khác vào lần này.
Cuối cùng, cậu mệt mỏi đặt cây kim xuống và run rẩy thở ra. Cả Giáo sư Obel và Beth đều đang nhìn cậu chằm chằm với vẻ tò mò.
Ông lão đã không muốn phá vỡ sự tập trung của Sunny trước đó, nhưng giờ thì ông ta rốt cuộc cũng hỏi được:
"Chàng trai...ta xin lỗi, nhưng liệu cậu có thể giải thích cậu vừa làm gì trong hai ngày qua? Ta phải thừa nhận, ban đầu nó trông rất kì lạ, nhưng giờ, cả hai chúng ta đều rất tò mò."
Sunny mỉm cười.
"À...tôi đang chuẩn bị gửi một tin nhắn."
Dứt lời, cậu hủy đi cây kim, nó biến mất thành một cơn mưa tia sáng hoàng kim, khiến cả Giáo sư Obel lẫn Beth chớp chớp mắt.
Rồi, Sunny triệu hồi kí tự và nhìn về phía danh sách Ký Ức.
Chỉ cậu nhìn thấy, những kí tự lung linh trên không trung.
[Tội Lỗi An Ủi], [Đỉnh Đắng], [Tiếng Hét Nghẹn Ngào]...
...Và rồi, cái cuối cùng:
Ký Ức: [Tôi Bị Kẹt trong một Đường Hầm Bất Tận Đầy Hắc Ám Đích Thực. Làm Thế Quái Nào Để Thoát Ra? Hỏi Cassie].
Cấp bậc Ký Ức: Vượt Giới Hạn.
Đẳng cấp Ký Ức: I...
Khóe mặt cậu giật giật.
'Đúng là chướng mắt. Mình nhất định phải đặt lại tên cho nó sau...'