Chương 915: Việc Ngu Ngốc

Chương 915: Việc Ngu Ngốc

Trong hắc ám lạnh lẽo, một đoàn phương tiện nhỏ đang leo lên một con đường núi cũ kĩ, tồi tàn. Con đường bám chênh vênh vào dốc đá, chật đến mức những bánh xe của phương tiện chỉ vừa đủ ở trên bề mặt rạn nứt của nó.

Nhìn qua cửa sổ về bên phải, những người tị nạn có thể nhìn thấy một vực thẳm. Như thể họ đang đi trên hư không, cách cảnh rơi xuống tử vong chỉ vài centimet. Đôi lúc, một viên đá bên đường bị bánh xe đẩy đi và rơi xuống, mỗi âm thanh nó phát ra khi chạm vào vách đá khiến người ta giật mình.

Âm thanh di chuyển xuống xa dưới đáy, vang vào vách đá và trở nên càng lúc càng lớn tiếng. Với những người tị nạn đầy sợ hãi, thì âm thanh đó điếc tai như là sấm sét vậy.

Nỗi sợ hãi của họ chỉ càng bị bóng tối làm nghiêm trọng hơn. Ánh đèn pha của những phương tiện cắt ra một vạch lớn, nhưng ngoài chùm sáng đó, thì màn đêm vẫn không thể xuyên thấu và đè ép. Những tài xế đang chật vật với việc giữ những phương tiện trên con đường hẹp này, và khi phần lớn là chìm trong bóng tối ghê rợn, thì công việc của họ gần như là bất khả thi.

Di chuyển xuyên qua dãy núi vào đêm là việc hiểm trở và dại dột. Nó là một việc kẻ ngu ngốc mới làm.

'...Ai ngu hả?'

Quan sát những đường truyền từ buồng chỉ huy của Tê Giác, Sunny thầm tính toán tiến độ của họ. Cho dù có suy nghĩ theo cách nào, thì tốc độ của đoàn vẫn là quá chậm.

Tiếc là, không thể làm gì khác được.

APC mạnh mẽ đi đầu đoàn, dọn đường cho những phương tiện khác. Mũi của nó hạ xuống và lại được dùng để dọn tuyết. Đôi lúc, Tê Giác tháo bỏ những trở ngại khác trên đường - như là đá vụn, đá tảng, đống băng to mà đã nứt ra từ đỉnh núi.

Nó đang làm tốt việc của nó. Rất hiếm khi nào họ đụng phải thứu mà Tê Giác không thể di chuyển qua hay là đẩy đi. Trong những trường hợp đó, cả đoàn sẽ dừng lại và chờ đợi Sunny tự tay loại bỏ trở ngại mà APC không thể an toàn xử lý.

Tê Giác là một cỗ máy mạnh mẽ, nhưng mà nó không thể so sánh với sức mạnh của một Bậc Thầy. Có rất ít thứ mà Sunny không thể ném khỏi con đường, và kể cả nếu như có, thì cậu đơn giản cắt chúng với Tội Lỗi An Ủi. Lưỡi kiếm phỉ thúy xinh đẹp sắc bén đến mức cắt đá hoa cương dễ như cắt nước.

Chỉ có điều cậu không thích nghe thấy những tiếng thì thầm xâm lấn của nó.

Dù sao đi nữa, mỗi lần ngừng lại khiến tiến độ vốn chậm lại càng chậm hơn. Hắc ám, cái lạnh, bản chất hiểm trở của những con đường núi cũ, tình trạng khó khăn của khu vực sau cơn động đất gần đây...không có thứ gì khiến Sunny dễ sống.

Và đó chỉ là về mặt tự nhiên. Đương nhiên là còn có những mối đe dọa khác quanh họ nữa...

Cả vùng này đầy nhóc Sinh Vật Ác Mộng.

Đến hiện tại, Sunny đã có thể dẫn đoàn đi qua những bầy lớn, nhưng mà chỉ là vấn đề thời gian khi họ phải chiến đấu. Với lượng âm thanh và ánh sáng họ tạo ra, thì không thể tránh khỏi cảnh có gì đó đói khát sẽ tìm đến họ.

Đương nhiên là vài con đã đến. Nhưng mà, Thánh đã có thể giết vài Sinh Vật Ác Mộng đơn độc mà không thu hút quá nhiều sự chú ý. Sunny đang dùng cô làm tiên phong mở đường, nên cô đang đi trước xa đoàn phương tiện để chặn lại bất cứ mối đe dọa nào trước khi chúng có thể đến gần đoàn phương tiện.

Nhưng cậu không biết sự bảo vệ này sẽ kéo dài được bao lâu. Sunny có cảm giác khu vực an toàn quanh đoàn phương tiện càng lúc càng nhỏ hơn.

...Ít nhất thì cậu và binh lính có thể nhìn xuyên bóng tối. Nếu họ cũng mù lòa như những người lính thường đang bảo vệ đoàn người, thì Sunny có lẽ đã hóa điên rồi. Như hiện tại, cậu vẫn duy trì bình tĩnh và tính toán đến kinh ngạc.

Với cậu, tình huống vừa đơn giản vừa khó đến không hợp lý.

Có hai thứ trong sở hữu của cậu. Một là tài nguyên - Thánh và Ác Mộng, bản thân, đội Bất Thường, và những người lính bình thường. Còn lại là phụ thuộc - những người tị nạn, cũng như Giáo sư Obel và Beth.

Có bốn loại nguy hiểm đối mặt cậu. Một là Sinh Vật Ác Mộng, những thứ mà cậu phải theo dõi thông qua những cái bóng để tránh né hoặc tiêu diệt. Còn lại là những mối nguy hiểm từ bên trong - người dính phải Ma Pháp hay là hóa điên, thứ mà cậu có thể giảm thiểu thông qua nhiều biện pháp. Thứ ba là bản thân môi trường. Thế giới này có thể dễ dàng giết họ mà thậm chí không cần sự giúp đỡ của đám sinh vật, nhưng mà nó cũng có thể được lo liệu.

Và cuối cùng, loại nguy hiểm thứ tư là ghê gớm nhất - những mối đe dọa không nhìn thấy trước. Thứ mà không thể dự phòng, xử lý, hay giảm thiểu.

Nhiệm vụ của Sunny đơn giản là áp dụng những tài nguyên theo cách chính xác, để bảo vệ những người phụ thuộc khỏi nguy hiểm. Nhưng mà, kể cả nếu cậu làm ra toàn bộ quyết định đúng, không gì ngăn cản Cổng mới xuất hiện ngay giữa đoàn phương tiện, nên...cũng phải nghĩ đến thứ như vậy.

'Tuyệt vời. Và trên đống đó, chúng ta di chuyển quá chậm.'

Đoàn phương tiện không chỉ quá chậm để tránh khỏi đòn tấn công nếu cần, họ cũng trễ lịch đến muốn tuyệt vọng. Ở tốc độ này, những người tị nạn sẽ phải ở một hai đêm bên trong phương tiện thay vì một trại tương đối an toàn.

"Ừ thì...hiện tại cũng không có gì mình có thể làm về việc đó."

Nếu cậu có những phương tiện tốt hơn...nếu có nhiều người Thức Tỉnh hơn...nếu có nhiều thứ có thể dùng trong tay hơn...

Sunny thở dài. Suy nghĩ về những thứ như này là vô nghĩa.

Vào lúc đó, biểu hiện của cậu hỏi thay đổi.

Sunny nhìn qua một bên, như thể xuyên thủng thân Tê Giác với ánh mắt.

Ở đó, vài cây số về phía trước...dốc của hẻm núi kết hợp vào nhau, tạo thành một thung lũng nhỏ với một cái hồ bị đông cứng chiếm lấy hầu hết bề mặt nó. Một bầy Sinh Vật Ác Mộng vừa mới xuất hiện từ sau tảng đá to nhô ra và đang đổ xuống về phía hồ.

Và bên phía bên kia thung lũng, vẫn còn ngoài tầm mắt từ dốc núi, có một bầy khác, nhỏ hơn, nhưng lại bao gồm những sinh vật mạnh mẽ hơn rất nhiều. Chúng cũng đang đi về cùng phía đó.

Thứ mà Sunny sợ hãi đã biến thành sự thật. Đoàn không thể quay trở lại, và sẽ không thể tránh khỏi đợt chạm trán với hai bầy sinh vật này. Một trận chiến là sẽ đến.

Khóe miệng cậu giật giật.

Đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Sunny vươn tay vươn chân, rồi liếc nhìn những người Bất Thường với gương mặt cứng đo. Mọi người ngay lập tức căng thẳng.

"Triệu hồi vũ khí. Đến lúc hít chút không khí trong lành rồi..."