Chương 916: Chia Ra Để Trị

Chương 916: Chia Ra Để Trị

Từ những gì Sunny thấy, mỗi nhóm Sinh Vật Ác Mộng là mạng ngang ngửa bầy sinh vật không mắt mà tổ đội đã tiêu diệt vào lúc ban đầu của chiến dịch. Bầy đầu tiên là bao gồm hai trăm sinh vật, đa số là Thức Tỉnh, với vài chục Ngã dẫn dắt.

Bầy thứ hai ở xa hơn và nhỏ hơn nhiều, không đến năm mươi sinh vật. Nhưng mà, toàn bộ đều là Ngã, và có bốn Đồi Bại trong số đó.

Chiến đấu với mỗi bầy riêng lẻ sẽ là khó, nhưng không phải không thể. Nhưng nếu chúng hợp lại...thì Sunny không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Có một hi vọng nhàn nhạt trong tim cậu là đám Sinh Vật Ác Mộng sẽ hủy diệt ẫn nhau, nhưng cậu biết ở giai đoạn này thì khả năng đó là quá thấp. Bất cứ sự thù hằn gì giữa hai chủng tộc sinh vật cũng không thể so sánh với khát vọng điên cuồng muốn ăn thịt người, và với hàng trăm người bất lực ở gần đó, cơn khát máu đã bắt đẩy trôi chảy như lửa bên trong máu chúng.

Một trận chiến là không thể tránh khỏi.

Câu hỏi là...cậu nên chiến đấu nó như thế nào?

Biện pháp tốt nhất là ngăn đợt tấn công gần đoàn phương tiện, trên con đường núi hẹp. Không có không gian ở đó để kẻ địch có thể lợi dụng lợi thế áp đảo về số lượng, nên những người phòng ngự có thể đối mặt vài con một lúc.

Nhưng mà, Sinh Vật Ác Mộng không phải thứ nói lý lẽ và có cảm giác cần phải bảo tồn bản thân. Chúng sẽ chỉ điên cuồng đẩy lên, mang theo khả năng chôn vùi Sunny và tổ đội trong đống xác. Việc bao nhiêu trong số chúng bị chém giết là không quan trọng, ngã xuống vực thẳm cũng không, miễn sao vài con có thể cắn vào da thịt nhân loại.

Thêm vào đó thì cậu không biết đám sinh vật này sở hữu năng lực gì, nên cậu không thể đảm bảo đoàn người sẽ không chịu tổn thương.

Nhưng quan trọng nhất...

Sunny đơn giản không thể cho phép hai bầy hợp lại với nhau. Cơ hội duy nhất cho một chiến thắng quyết định và nhanh chóng cậu có thể thấy là hủy diệt chúng trước khi chuyện đó xảy ra.

Có nghĩa là đội Bất Thường sẽ phải tiến lên và đối mặt kẻ địch ở chiến trưởng mở rộng ở thung lũng trước mặt. Họ phải tiêu diệt bầy đầu tiên trước khi bầy thứ hai đến, hoặc bằng cách nào đó giao chiến với cả hai cùng lúc. Nếu không thì sẽ có rất nhiều thương vong.

'Nguyền rủa...!'

Tê Giác đã ngừng lại, buộc những phương tiện phía sau cũng phải làm theo. APC cơ bản chắn cả con đường, nên họ có muốn thì cũng không thể lái vòng qua. Sunny và người của cậu leo ra từ nắp trên mái, rồi nhảy xuống.

Không quá lâu sau đó, giọng nói bị nhiễu của Gere phát ra từ radio cầm tay:

"Đại úy Sunless? Có một trở ngại nữa?"

Sunny lưỡng lự vài giây, rồi trả lời bằng giọng từ tốn:

"Không. Có rắc rối phía trước...thả lính xuống và chuẩn bị bảo vệ đoàn. Tổ đội của tôi sẽ tiến lên để giao chiến với kẻ địch, nhưng nếu có gì vượt qua chúng tôi, thì sẽ phụ thuộc vào cậu và người của cậu để ngăn cản nó."

Tiếc là Gere không thể làm gì nhiều. Có một người Ngủ duy nhất, và một lượng nhỏ đạn được nạp tinh túy mà Samara đã cung cấp cho họ trước khi rời khỏi hầm trú, lượng nạp đó chắc vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, nên họ có vài giờ để dùng những viên đạn ma thuật ít ỏi đó.

Nhưng mà, gần như chỉ có vậy. Không có những bộ giáp xương ngoài, những người lính thường là không phải đối thủ của những Sinh Vật Ác Mộng trên Cấp Bậc Ngủ Say.

Câu trả lời của Gere đến sau vài giây yên lặng.

"...Đã rõ."

'Làm gì đây, làm gì đây...'

Nhìn về phía trước, Sunny điên cuồng suy nghĩ qua vô số tình huống, tính toán rủi ro và cố nghĩ ra cách thoát khỏi tình huống nghiệt ngã này, một cách mà không dẫn đến thảm họa với đoàn người. Cho dù nhìn như nào, thì vẫn phải hi sinh gì đó để nghiêng cán cân về phía có lợi cho họ...

Đầu óc cậu chạy hết cỡ, nhưng vẫn không thể đưa ra quyết định.

Nhanh chóng, cậu nghiến răng và ra lệnh cho những người Bất Thường tiến lên. Họ lao về phía trước, yên lặng tiến vào làn tuyết. Không mất lâu để họ đến thung lũng nhỏ. Họ đã đến mép của nơi đó trước khi bầy Sinh Vật Ác Mộng xuống đến từ núi, nhưng chỉ vừa đủ. Có lẽ còn một hay hai phút nữa mà thôi.

Bầy thứ hai vẫn còn cách đó một đoạn, đằng sau dốc cao.

Trước mặt họ là không gian rộng lớn, trống rỗng. Nó phủ tuyết và gần như hoàn toàn bằng phẳng...đó là vì đa phần thung lũng bị chiếm bởi hồ núi, đã đông cứng từ lâu khi đêm dài đến với Nam Cực.

Đây là nơi họ sẽ chiến đấu. Không lâu nữa, bề mặt tuyết trắng tinh này sẽ nhuộm máu...hi vọng rằng là của Sinh Vật Ác Mộng, nhưng có lẽ là có của cả con người trong đó.

Sunny ra lệnh cho binh lính núp sau những tảng đá cao, còn bản thân cậu thì leo lên đỉnh một tảng. Rồi cậu triệu hồi Cung Chiến Của Morgan và nhắm mắt lại một giây.

Cậu cơ bản là không đủ mạn. Không đủ tài nguyên có thể dùng. Trận chiến tranh chết tiệt này đơn giản là quá không công bằng.

Có ai đó phải ngăn lại bầy lớn hơn, và ai đó phải cầm chân bầy nhỏ nhưng mạnh mẽ hơn. Có ai đó phải tiến lên, trong lúc ai đó phải ở lại sau bảo vệ đoàn người.

Đơn giản là không có cách nào để đạt được toàn bộ mục tiêu này mà không chỉu tổn thất ở gì đó, và mặc dù Sunny biết quyết định phải làm ra, nó là không dễ.

'...Xin lỗi, Thánh.'

Ác ma trung tành của cậu sẽ phải chia sẻ gánh nặng này và đối đầu bầy thứ hai với Ác Mộng bên cạnh cô. Cậu thậm chí không thể dư ra một cái bóng để tăng cường họ. Một đang quan sát đoàn người, và cậu cần ba cái còn lại.

Thánh đã luôn là một chiến binh xuất sắc, nhưng ngay cả cô cũng không đủ khả năng lo liệu năm mươi sinh vật Ngã và ba Đồi Bại một mình. Con ngựa đen đương nhiên sẽ giúp đỡ, đặc biệt là giờ khi nó đã khuất phục rất nhiều ác mộng, nhưng dù vậy...xác suất không nằm ở bên họ. Nếu phải một mình đối mặt với kẻ địch, cả hai Bóng đến cuối cùng sẽ bị tiêu diệt.

Đó là tại sao tốc độ là quan trọng nhất. Nếu những người Bất Thường có thể xử lý bầy to hơn đủ nhanh, họ có thể đến cứu Thánh.

Nếu không...

Sunny sẽ phải mạo hiểm mất hai cái Bóng, hoặc là hủy chúng và mạo hiểm tính mạng của những người Bất Thường, những người mà sau đó sẽ bị tấn công từ hai bên.

"Kim, tôi cần giúp đỡ."

Nghiệt ngã thở dài, cậu giơ lên cung và kéo dây của nó.