Chương 914: Tiếp Tục Di Chuyển
Cuối cùng, họ ở lại tàn tích của hầm trú này ba ngày. Những phương tiện của đoàn hóa ra là ở tình trạng tệ hơn Sunny đã nghĩ, nên mất Kim, Samara và Quentin rất nhiều công sức để khiến chúng đủ sức thực hiện chuyến đi này.Công việc chữa trị chắp vá của họ là không đẹp đẽ, nhưng ít nhất thì đoàn phương tiện sẽ không tan vỡ ngay giữa đường, khiến hàng chục người tị nạn không có nơi ở và đoàn phương tiện phải dừng lại.
Trong cái lạnh cóng của đêm Nam cực, dừng lại đồng nghĩa với cái chết. Đó thậm chí còn chưa cân nhắc đến bầy svam rình mò trong hắc ám...bản thân thế giới này cũng rất vui vẻ giết chết họ.
Trong những ngày này, Sunny tiếp tục quan sát xung quanh và chăm chỉ cập nhật bản đồ. Bốn cái bóng dùng rất nhiều thời gian leo núi và ẩn mình trên những đỉnh băng giá của chúng. Cậu biết chắc là những cái bóng không cảm giác được cái lạnh...vậy mà, Sunny vẫn không thể không cảm thấy những ánh mắt mà chúng đôi lúc ném về phía cậu là kém thân thiện hơn bình thường.
'Khổ ha...làm như được bảo và thôi phàn nàn đi đám khốn kiếp.'
Bản thân cậu cũng không phải người rất thân thiện.
Những ngày ở hầm trú kì lạ là không quá nhiều kịch tính. Không có bầy svam lớn nào gần đây, chưa có, và những bầy nhỏ đi ngang qua thì không đủ mạnh để đưa ra đe dọa nghiêm trọng. Nếu chúng tấn công, thì đám sinh vật sẽ gặp khó khăn với việc tấn công cơ sở dưới lòng đất - khả năng phòng ngự của nó, thứ mà Sunny và tổ đội đã phải đối mặt khi dọn đám quái vật rắn, bây giờ đã ở bên phía họ.
Không thứ gì sẽ có thể dễ dàng đến được những thường dân.
...Đương nhiên là trừ khi chúng có khả năng đào xuyên đất, như con quái vật chỉ huy của đám côn trùng đá mà đã suýt chôn vùi Sunny trong đá. Nếu chúng có thể, thì hầm trú này như là một bữa tiệc với đám svam vậy.
Sau khi suy nghĩ đến điểm đó, Sunny ra lệnh cho Luster ở lại bên Tê Giác và quan sát những cảm ứng địa chấn như thể mạng sống hắn phụ thuộc vào nó.
Nhưng mà không có sinh vật nguy hiểm nào xuất hiện.
Khi Sunny rảnh rỗi, cậu yên lặng tuần tra hầm trú, quan sát những người tị nạn. Những người này có vẻ kì lạ với cậu. Sau khi mất đi nhà cửa, người thân, và sự cứu rỗi bị giật ra khỏi tầm tay - hai lần - cậu vốn cho rằng nhiều người sẽ tan vỡ. Và vài người đã...nhưng mà rất ít.
Với đa số, cuộc sống cứ tiếp tục. Đặc biệt là những đứa trẻ. Thứ cuối cùng mà Sunny trông chờ nghe thấy từ những hành lang ảm đạm của hầm trú bỏ hoang này là tiếng cười, vậy mà đúng là có. Trẻ con chơi đùa quanh đó, được những người già trông chừng. Chúng chạy quanh, làm bạn với nhau, và sáng tạo ra đủ trò chơi để đuổi đi sự buồn chán.
Một đứa thậm chí còn dám chạy thẳng vào người cậu trong lúc đuổi bắt đám bạn chơi cùng của nó. Thằng bé giật mình kêu lên, rồi ngước lên với mắt mở to và nói không rõ ràng:
"Ờ...xin lỗi, Chú Thức Tỉnh...'
Nói xong, nó xoa trán và chạy đi, cười khúc khích.
Sunny chớp mắt vài lần.
'...Chú? Chú?! Nó...dám!'
Nó gọi ai là chú hả?!
...Đám trẻ con vẫn ổn, nhưng thậm chí những người lớn, bị gánh nặng của kiến thức đè ép, cũng đôi lúc cho thấy vài nụ cười nhàn nhạt.
Họ ấm áp, có cả thức ăn và nước uống, cũng như một nơi ở tạm thời, nhưng mà an toàn. Đó là toàn bộ tinh thần của nhân loại cần để cầm cự, có vẻ vậy.
Có lẽ bản thân Sunny cũng có liên quan đến tâm trạng của họ. Những người tị nạn đã quyết định tin tưởng khả năng của Bậc Thầy mà đã chịu trách nhiệm cho sự sống sót của họ. Họ đã buông thả định mệnh vào tay cậu, và, không bị đè nặng, tìm thấy đủ sức mạnh để tin tưởng vào tương lai, dù chỉ một chút.
'Kì lạ. Quá kì lạ. Mình sẽ không bao giờ tin tưởng giao tính mạng cho bất cứ ai khác...'
Vào cuối ngày thứ ba, Sunny ra mệnh lệnh bắt đầu chuẩn bị rời đi ngay. Quyết định đó gặp nhiều khó khăn, cả từ thường dân lẫn binh lính. Ngay cả người của cậu cũng lên tiếng.
"Sếp...nếu tôi có thể."
Samara chỉ về phía những phương tiện tồi tàn, gương mặt thường vô tư rõ ràng lo lắng.
"Chúng ta đã làm rất nhiều, nhưng tôi không chắc những sửa chữa này có thể cầm cự. Nếu sếp cho chúng tôi thêm hai ngày...thậm chí một...chúng tôi sẽ có thể hoàn thành nhiều hơn nữa."
Beth và Trung sĩ Gere cũng đồng ý kiến trì hoãn việc rời khỏi vài ngày.
"Mọi người đang bắt đầu tỉnh táo lại. Vài ngày nghỉ ngơi sẽ giúp tâm trạng và sức khỏe của họ rất nhiều. Chúng ta có rất nhiều người lớn tuổi, sếp biết đó? Họ cần chăm sóc..."
Nhưng Sunny kiên quyết. Cậu chỉ lắc đầu.
"Mấy người không hiểu. Chúng ta phải rời khỏi ngay. Có một bầy svam khổng lồ đang tiến đến từ phía đông, và một bày khác đang xuống từ phía bắc. Nếu chúng ta đi bây giờ, thì sẽ có cơ hội lẻn qua trước khi chúng đến. Nếu không, chúng ta sẽ chìm trong đám svam. Mấy người thật sự cho rằng chúng không thể tìm đến chúng ta dưới lòng đất, hay bảy người Thức Tỉnh rưỡi là có thể ngăn cản chúng? Ngừng mơ màng và bắt đầu chất mọi người lên phương tiện. Đó là một mệnh lệnh."
Không ai có thể nghi ngờ quyền lực của cậu, và không ai có nguyên nhân để làm vậy. Mặc dù khó chấp nhận, những lời nói của cậu là sự thật...không bất ngờ, Sunny không thể nói dối. Cậu rất yêu thích nếu có thể nói dối và thao túng những người này, nhưng buồn là, cậu chỉ có thể thao túng họ bằng cách nói thật.
Kì lạ là, cậu bắt đầu có danh tiếng của một thủ lĩnh nghiêm khắc, nhưng công bằng.
Dù sao thì, có ai đáng tin cậy hơn là Ác Quỷ?
Sau ba ngày nghỉ ngơi với một số người, và còng lưng chuẩn bị cho hành trình với vài người khác, đoàn phương tiện nhỏ cuối cùng rời khỏi nhà xưởng của hầm trú cũ.
Cơn bão tuyết vẫn chưa trở lại, nên vị trí của họ ngay lập tức lộ ra với bất cứ ai muốn nhìn. Cắt xuyên hắc ám với những chùm ánh sáng và xé rách sự yên lặng với tiếng gầm gừ của những động cơ mạnh mẽ, đoàn người di chuyển về phía bắc.
Hành trình dài của họ đã bắt đầu.