Chương 913: Người Ngủ May Mắn
Những Ác Quỷ là những người Thức Tỉnh duy nhất trong đoàn, nên người Ngủ vừa mới trở lại không có ai khác để học hỏi từ. Sau khi biết Phân Loại của người lính trẻ có liên quan đến cận chiến, Sunny đẩy hắn đến Belle và nói kiếm sĩ chỉ bảo hắn.
Người Ngủ đang ở trong vị trí kì lạ - hắn không còn là một người lính bình thường nữa, nhưng cũng không phải người Thức Tỉnh thực thụ. Hắn có Phân Loại, và Kĩ Năng, và có khả năng triệu hồi Ký Ức.
Nhưng mà, sức mạnh của hắn là chỉ vừa đủ đối mặt một Sinh Vật Ác Mộng ngủ say, và những Ký Ức mạnh mẽ mà có pháp thuật chủ động là lãng phí đối với hắn.
'Sao cũng được. Mình giết Ác Quỷ Ngã như con lúc là người Ngủ đó...'
Sunny coi thường.
Đương nhiên, cho dù cậu có muốn đến mấy, thì cũng không thể so sánh mọi người theo tiêu chuẩn của những người sống sót Vùng Đất Lãng Quên. Mỗi người mà đã thoát ra từ địa ngục đó đều là bất thường, và với mỗi người mà đã có thể, có hàng trăm người đã nằm lại.
Dù sao đi nữa, người Ngủ ít nhất là có đủ khả năng trông chừng những người tị nạn, giảm đi gánh nặng cho đội Bất Thường. Bây giờ, hắn đang mặc một bộ giáp da rắn cứng cáp và cầm cây kiếm dư của Belle. Hắn thậm chí còn có một cây cung ma thuật và một bao chứa những mũi tên có dộc, cũng như một cái lồng đèn ma thuật và một món bùa mà bảo vệ hắn khỏi cái lạnh.
Nếu có một thứ mà những người Bất Thường không thiếu, thì đó là những Ký Ức Cập Bậc thấp. Gần như mỗi trận chiến mà họ phải chiến đấu đều mang lại cho một hay hai người thứ gì đó. Đa số những Ký Ức đó là vô dụng đối với những thành viên của tổ đội, những người mà có trang bị chất lượng cao ngay cả trước khi Sunny cải thiện chúng, nhưng mà chúng lại rất thích hợp với một người Ngủ mới.
Thậm chí là đủ để trang bị cho vài người nữa.
Nghĩ đến thì...Sunny đã chủ yếu quan tâm đến sự thương vong của con người bởi sự tàn phá của Ma Pháp, nhưng mà còn một mặt khác của thảm họa mà đang nuốt chửng Nam Cực. Không quá lâu nữa, sẽ có rất nhiều người Ngủ như này trên lục địa. Nhiều đến mức mà con số đó có khả năng so sánh với Quân Đội Sơ Tán trong tương lai.
...Sự nhận ra chậm trễ đó khiến cậu khựng lại.
Nhưng mà những ý nghĩ đó là cho tương lai. Hiện tại, cậu chỉ quan tâm đến đoàn người và định mệnh của nó. Đoàn phương tiện có lẽ sẽ không có cả ngàn người Ngủ bảo vệ nó trong thời gian gần, nhưng mà có lẽ đủ số để tạo ra một tổ đội của riêng họ một ngày nào đó.
"Ừ thì...vậy tốt hơn là nên nói Belle chỉ dạy tên kia tốt một chút."
Nghĩ vậy, cậu ném những ý nghĩ về người Ngủ kia ra khỏi đầu vào hiện tại. Có nhiều thứ cần làm, và không đủ thời gian để làm toàn bộ chúng.
Vào buổi sáng, Sunny cử Quentin, Samara và Kim đi nhìn những phương tiện của đoàn. Mỗi chiếc đều phải được kiểm tra, bảo dưỡng, và hi vọng có thể sửa chữa đủ tốt để có thể đi đến Đồng Erebus. Cùng lúc, cậu cũng cử Dorn và hai mươi người lính của Gere đi khám phá hầm trú và xem thử có gì bên trong mà có thể tận dụng.
Cơ sở dưới lòng đất này đã bị bỏ hoang ít nhất nửa thế kẻ, nhưng mà có cơ hội rằng còn máy móc nào đó vẫn lành lặn, có thể dùng làm bộ phận sửa chữa những phương tiện. Cũng có thể có những phần lương thực không bị chạm đến, và vân vân, còn chưa kể đến những cái xác Sinh Vật Ác Mộng mà cần được mổ xẻ.
Mỗi thành viên trong tổ đội đã lấp đầy tâm của họ, nên không có nơi để dùng những mảnh hồn tốt hơn là cho người Ngủ tân binh. Cứ như vậy, người lính trẻ sẽ hấp thụ hàng trăm mảnh hồn trong ngày đầu tiên kể từ khi quay trở lại từ Ác Mộng.
'Đúng là thắng khốn may mắn...'
Nhớ lại lúc bản thân đã gian nan đến mấy chỉ để có một mảnh duy nhất trong Vùng Đất Lãng Quên, Sunny nghe Beth nói với biểu hiện u ám. Cô đang báo cáo tình trạng của những người tị nạn, nói ngắn gọn...là không quá tốt.
Ừ thì, có thể trông đợi gì khác nữa? Việc họ vẫn còn giữ lý trí đã là một phép mầu. Nhiều người trong số họ còn là những thành viên dễ thương tổn nhất của nhân loại - trẻ em và người già. Cú sốc từ việc nhìn thấy cả một lục địa bị hủy diệt ngay trước mắt không phải thứ mà người ta có thể chịu đựng mà không phải trả một cái giá.
Thở dài, Sunny triệu hồi Hòm Hám Của và bắt đầu lấy ra những thứ quý giá mà cậu đã chuẩn bị cho chiến dịch Nam Cực. Thức ăn chất lượng, đường, muối, gia vị, trái cây khô, sô cô la, trà, cà phê, đồ vệ sinh, đồ uống cồn đắt tiền cho những dịp đặc biệt, và nhiều hơn nữa...cậu đã chuẩn bị rất nhiều, cho rằng đống đồ này sẽ có thể duy trì tổ đội ít nhất một năm.
Thậm chí còn có những đồ nội thất gập lại, một cái lều dã chiến rộng rãi và vài thứ để khiến thời gian thư giãn giữa nhiệm vụ dễ chịu hơn. Beth quan sát càng lúc càng nhiều những món vật phẩm xuất hiện từ một cái rương cỡ trung bình, mắt cô trợn to. Còn Sunny thì cảm giác cực kì cay đắng.
Núi đồ là đủ to để lấp đầy cả một căn phòng. Không quá lâu trước đó, nó có vẻ rất nhiều...nhưng với hàng trăm miệng ăn, nó chỉ đủ để duy trì những người tị nạn vài ngày.
Nhưng mà, những đồ tiếp tế này không phải để duy trì họ. Trung sĩ Gere đã lo mặt đó, kể cả nếu những người họ chỉ có thể ăn súp kem tổng hợp, và chỉ nó nước lọc để uống. Đống kho báu của Sunny là dùng để đạt đến một mục đích khác...cải thiện tâm trạng của họ, cho dù chỉ một chút.
Chịu đựng tận thế sẽ dễ hơn nhiều nếu họ có chút kem đánh răng và một cái bàn chải sạch. Mặc dù câu nói đó nghe có vẻ nhảm nhí và ngu ngốc, nó vẫn - bằng cách nào đó - là đúng. Sunny đã tự mình trải nghiệm việc đó.
"Đây. Nói chuyện với Gere và phân phối đống đồ này cho thường dân. Nói đầu bếp cũng lên tay một chút. Tôi muốn vài bữa ăn đến thật sự ngon miệng...ít nhất là đến khi chúng ta rời khỏi hầm trú."
Beth, người mà đang nhìn đống xà phòng rẻ tiền như thể bị nó mê hoặc, chậm chạp gật đầu.
"À...ừ...tôi sẽ...hờ..."
Sunny thở dài và búng tay vài lần, vô vọng trong việc thu hút sự chú ý của cô gái.
'Chết tiệt. Mình có cần tát cô ta một cái không vậy?'