Chương 912: Linh Hồn Của Một Người
Người đầu tiên bị nhiễm phải Ma Pháp là một người lính trẻ từ đơn vị của Trung sĩ Gere. Hai người còn lại là người tị nạn- một người đàn ông ở tuổi ba mươi và một người phụ nữ mà có vẻ đủ lớn tuổi để làm bà Sunny.
Cả ba đều ở ngoài độ tuổi bình thường của một người Ngủ, nhưng người lính ít nhất là trẻ trung và khỏe khoắn. Hắn có cơ hội sống sót cao hơn, từ những gì Sunny có thể nhìn ra...mà cũng không ai biết quá nhiều về việc làm sao và tại sao người ta sống sót Ác Mộng Đầu Tiên. Việc Ma Pháp tại sao dần chỉ nhắm vào những người ở độ tuổi khoảng mười sáu đến mười tám sau khi tàn phá không phân biệt Thế Hệ Đầu Tiên cũng là một bí ẩn.
Nhưng ngay cả khi đó, những người trẻ hơn cũng thường sống sót nhiều hơn. Nhân loại có lẽ không biết nguyên nhân, nhưng mà họ rất giỏi trong việc thu thập dữ liệu.
Có lẽ là nó có liên quan gì đó đến linh hồn. Có người tin rằng khó để linh hồn có thể hình thành tâm ổn định sau khi đã định hướng...nên, một tình huống mà có thể xảy ra là một người lớn tuổi hơn có thể sống sót Ác Mộng Đầu Tiên, nhưng rồi lại chết sau khi linh hồn họ sụp đổ trong lúc cố tạo ra tâm.
'Không chút công bằng...'
Nhưng mà dù sao thì công bằng cũng chỉ là khái niệm của con người. Ma Pháp có những quy tắc của riêng nó, thứ mà không phải lúc nào cũng song song với thứ mà nhân loại xem là chính nghĩa.
...Hiện tại, người lính và người đàn ông đang cựa quậy, như thể chuẩn bị thức dậy. Sunny quan sát hai người từ phía trên, Mảnh Vỡ Ánh Trăng trong tay.
Cậu đang thấy hứng thú kì lạ.
Trong mắt cậu, sự thay đổi diễn ra trong linh hồn người Ngủ đang hiện ra chi tiết. Ánh sáng hoàng kim yếu ớt trong họ đang di chuyển, mắc kẹt trong sự hỗn loạn đang lớn dần.
Sunny đã tự mình trải qua quá trình này, nhiều lần. Nhưng mà, cậu chưa từng nhìn thấy nó xảy ra, trong một người khác.
Hiện tại, những linh hồn của hai người là yếu và...không đáng kể. Chúng giống như một ý tưởng về thứ gì đó hơn là thứ chân thật đó. Họ còn sống, và có bóng, nhưng cơ bản chỉ vậy. Nhưng mà, thông qua quá trình bí ẩn, trạng thái vô dạng của một linh hồn bình thường đang được củng cố, chậm rãi tạo thành một hình dạng rắn chắc hơn.
Hồn tâm không phải linh hồn. Nói đúng hơn thì nó tồn tại bên trong linh hồn vừa là điểm tựa và là đầu nối. Ít nhất thì đó là cách Sunny nhìn nhận nó. Bọc quanh một tâm mang lại nhiều lợi ích cho một linh hồn, nhưng mà cũng đặt một gánh nặng lên nó. Không phải linh hồn nào cũng đủ mạnh mẽ và to lớn để duy trì một tâm, đừng nói đến vài cái.
Chứng cứ là cơn đau khủng khiếp mà cậu trải qua mỗi lần Lớp tăng lên.
Dù sao thì...cả người lính và người đàn ông có vẻ đủ bền bỉ cho công việc trước mặt. Ánh sáng hoàng kim nhàn nhạt tỏa đầy cơ thể họ và hơi trở nên sáng hơn, và trong đó, những tia sáng mạnh hơn xuất hiện. Những tia này trôi đến ngực họ và xoáy ở đó, dần tụ thành quả cầu ánh sáng rực rõ. Cả quá trình có vẻ kì diệu.
Trong lúc hai quả cầu trở nên đầy đủ và rõ ràng hơn, hình dạng quen thuộc của hai hồn tâm dần xuất hiện từ ánh sáng rực rỡ đó.
Nhưng rồi, có một sự thay đổi.
Hồn tâm sơ sinh của người lính trẻ nổ tung với dòng lũ lửa hư ảo, lăn ra khắp cơ thể hắn như một làn sóng rực rỡ, tái tạo nó.
Còn người đàn ông kia thì...
Trong lúc Sunny quan sát với biểu hiện ảm đạm, một hạt giống hắc ám xuất hiện ở trung tâm cái tâm đang hình thành. Nó nhanh chóng mở rộng, tỏa ra như một tế bào ung thư. Những mạch hắc ám tỏa ra ánh sáng chết dần, nuốt chửng nó.
Càng nhiều ánh sáng bị nuốt lấy, nó càng lan tỏa nhanh hơn.
'...Hắc Hóa.'
Sunny gần như chắc chắn đây là thứ mà cậu đang quan sát. Một sinh vật đang mắc phải Hắc Hóa. Sự Hắc Hóa đã tồn lại từ lâu trước cả Ma Pháp Ác Mộng, và mặc dù cậu không biết nguồn gốc và mục đích của nó, cậu biết nó là một kẻ địch.
Có lẽ chính là kẻ địch.
Sunny cho rằng bản thân cậu cũng đã đến rất gần hắc hóa, ở tầng thứ hai của Tháp Mun. Thứ thối rữa ghê gớm mà đã ăn xuyên tay Weaver và buộc daemon khôn ngoan phải cắt rời nó...nó chẳng phải là cùng một thứ, chỉ là ở dạng thuần khiết và đáng sợ hơn rất nhiều?
Trong lúc Sunny quan sát, những xúc tu ghê tởm của Hắc Hóa lan tỏa ra khắp cơ thể người kia, trở thành một thể với nó.
Rồi, cơ thể bắt đầu thay đổi.
Da trở nên hắc ám, và răng đột nhiên dài ra, đâm xuyên môi. Xương vỡ răng rắc, sắp xếp lại...
Nhưng trước khi có gì khác có thể xảy ra, lưỡi dao của Mảnh Vỡ Ánh Trăng đâm xuyên ngực người đàn ông, xuyên tim. Hồn tâm đang hình thành, giờ đã bị Hắc Hóa kí sinh vào, bị xé rách. Cơ thể ghê tởm co giật và trở nên bất động, hô hấp cuối cùng thoát ra thành một tiếng rên khàn.
Sunny thở dài và tiếc nuối nhìn xác người đàn ông.
Sau một lúc, cậu thì thầm:
"Nghỉ ngơi đi. Ác Mộng của ông đã kết thúc..."
'Tìm sự yên bình trong tôi.'
Sunny lưỡng lựu vài giây, rồi liếc sang người còn lại. Mọi thứ có vẻ ổn với người lính trẻ. Hồn tâm của hắn cơ bản đã hình thành, đã có vài dòng chảy tinh túy yếu ớt xuyên khắp cơ thể hắn. Bản thân cơ thể đó đang được xây dựng lại, trở nên khỏe khoắn và mạnh mẽ hơn...gần hơn một bước đến sự hoàn hảo.
Không quá lâu nữa, đoàn người sẽ chào đón thêm một người Ngủ.
Sunny bất động một lúc, rồi kéo cái ghế lại gần và ngồi xuống, hủy đi Mảnh Vỡ Ánh Trăng. Vài xúc tu bóng tối vươn lên từ mặt đất và kéo đi cái xác của người xấu số.
Nghĩ đến thì, chúng không quá hữu dụng cho những việc như này...một xúc tu đơn giản là hình dạng dễ nhất để tạo ra và yêu cầu ít tinh túy nhất để duy trì, nhưng lại thiếu thốn về mặt đa năng và công dụng. Có lẽ cậu cần nghĩ ra một hình dạng tốt hơn.
Dù sao đi nữa, bây giờ, tất cả những gì Sunny có thể làm là chờ đợi.
Đột nhiên, cậu cảm thấy rất mệt.
Đến lúc này, cái bóng đầu tiên đã trở lại từ chuyến đi đến đỉnh núi gần đó, nên cậu nhắm mắt lại và quan sát bệnh xá thông qua nó.
Một phút trôi qua, rồi phút nữa. Rồi vài phút nữa. Mọi thứ yên lặng.
...Một thời gian sau đó, người lính chậm rãi mở mắt. Một vệt tri giác quay trở lại vào chúng, và người trẻ tuổi nhìn quanh trong sự mơ hồ.
Căn phòng thiếu sáng, những bức tường kim loại gỉ, ba cái giường tạm bợ, một cái đẫm máu...và một người trẻ tuổi với làn da tái nhợt ngồi trên một cái ghế gỗ xa hoa, như thể một cái ngai khiêm tốn.
Người trẻ tuổi trông gần giống con người...liệu có phải người?
Mắt hắn nhắm. Hắn còn sống, hay là một cái xác?
...Vừa còn sống vừa là một cái xác?
Vào lúc đó, Sunny nói:
"Nhìn gì đó?"
Người lính giật mình. Rồi, run rẩy, hắn hỏi một thứ rất ngu:
"...Tôi chết rồi?"
Sunny cau mày.
Ừ thì, cũng không ngạc nhiên khi hắn lại mơ hồ. Hắn đã bị lạc ở Ác Mộng Đầu Tiên vài ngày. Với tên tội nghiệp này, thì đoàn phương tiện vẫn đang di chuyển về phía LO49, nhanh chóng đến điểm hẹn với Ariadne. Hắn đã ngủ qua lúc gặp gỡ những người Bất Thường, lúc Sunny nắm quyền chỉ hủy, và chuyến đi ngắn đến hầm trú.
Với hắn, mọi thứ chắc có vẻ kì lạ và đáng sợ.
Thở dài, Sunny mở mắt, nghiêng về phía trước...và tát vào mặt người lính. Không quá mạnh, chỉ vừa đủ để hắn cảm giác được.
Trong lúc người lính kêu lên và nắm lấy gương mặt mình, Sunny lắc đầu.
"Liệu có đau như vậy nếu cậu đã chết? Đồ ngu ngốc, cậu không đủ may mắn để chết đâu. Chào mừng trở lại thế giới thức tỉnh, người Ngủ...ờ...thêm tên cậu vào chỗ này..."