Chương 911: Câu Hỏi Giá Trị

Chương 911:

"Vào đi."

Ông lão tiến vào, đóng lại cánh cửa sau lưng. Rồi, ông ta nhìn quanh, tìm thấy một cái ghế đẩu cũ kĩ và ngồi xuống, đưa đĩa thức ăn cho Sunny.

"Xin lỗi. Không có nhiều."

Quả thật là không nhiều. Món súp mà những người lính đã nấu là làm từ kem tổng hợp, thịt quái vật và gia vị. Đây là một món ăn thường thấy của quân đội mà có thể được làm từ đủ loại nguyên liệu, miễn sao là có nước và những khẩu phần căn bản. Phiên bản cụ thể này trông gần như là thức ăn.

Sunny nhún vai.

"Không sao, tôi đến từ ngoại ô của NQSC, nên..tôi không xa lạ với kem tổng hợp."

Giáo sư Obel gật đầu, rồi tò mò quan sát bản đồ mà Sunny đã tạo ra trong lúc cậu bắt đầu ăn. Sau một lúc ông lão nói:

"Vào những lúc như này ta được nhắc nhở Phân Loại Thực Dụng là có năng lực đến mức nào. Những người có nó thường không được xem trọng như những chuyên gia chiến đấu, những người mà có toàn bộ sự huy hoàng. Nhưng mà khả năng của cậu thật sự phi thường. Một người có khả năng chiến đấu hơn có lẽ có thể giết thêm vài chục Sinh Vật Ác Mộng...có lẽ thậm chí một hai trăm. Nhưng với thứ này, chúng ta sẽ có thể lẻn qua cả ngàn con, và đánh bại những con mà phải chạm trán với thương vong tối thiểu, hay thậm chí là không có. Bản đồ này sẽ tăng khả năng sống sót của chúng ta lên đáng kể, hơn bất cứ chiến binh nào có thể làm."

Ông ta ngưng một giây và nhìn quanh.

"...Hầm trú này nữa. Binh bính của cậu là một đám người dễ sợ, Bậc Thầy Sunless, nhưng mà không có ánh mắt và sự hiểu biết của cậu, chinh phục nơi này mà không có thương vong sẽ là một nhiệm vụ khó khăn ngay cả đối với họ. Cậu có vẻ có thể nhìn thấy mọi thứ, và ở nhiều nơi cùng lúc. Thật ra ta nghĩ ta nợ tính mạng mình cho khả năng cuối cùng đó."

Nhớ lại vụ việc đẫm máu mà đã xảy ra bên trong căn phòng an toàn của LO49, Sunny nuốt một muỗng súp và gật đầu.

"Đó là rất nhiều lời khen. Nhưng đừng nhầm lẫn. Tôi cũng là một mối họa trên chiến trường đó."

Giáo sư Obel bật cười.

"Ta chỉ đặt công trạng nên phải đặt. Cậu có lẽ không nhận ra, nhưng cậu là người độc đáo thích hợp để dẫn dắt đoàn tị nạn này, Bậc Thầy Sunless. Dù vậy, đó là rất nhiều trách nhiệm, đặc biệt là với một người trẻ tuổi như cậu. Cậu cầm cự như nào rồi?"

Sunny đơ đơ nhìn ông ta.

"...Tôi vẫn ổn, cảm ơn. Tôi đã trải qua tệ hơn."

Ông lão thở dài.

"Ta chắc là cậu đã vậy."

Giọng nói của ông ta nghe tiếc nuối kì lạ.

'Ông ta muốn nói gì đây?'

Sunny cau mày, rồi hỏi thẳng:

"Giáo sư...tôi chắc đây không phải chỉ là một đợt chào hỏi. Ông muốn gì từ tôi?"

Giáo sư Obel giữ yên lặng vài giây. Cuối cùng, ông ta mỉm cười:

"Ta đoán là ta thật sự dễ đọc ha? Chắc vậy là bình thường. Ở tuổi của ta, người ta không có thời gian để giả vờ. Đúng, cậu nói không sai. Ta muốn nói với cậu về một việc, Bậc Thầy Sunless...hay nên nói, ta có một lời nhờ vả."

Ông ta nhìn Sunny với biểu hiện trìu mến như người ta nhìn con cháu của mình - một trải nghiệm hoàn toàn mới đối với Sunny - và nói:

"Có một con đường dài trước chúng ta. Trong tương lai, cậu sẽ phải làm rất nhiều quyết định với tư cách người chỉ huy đoàn phương tiện này. Mạng sống của chúng ta thật sự sẽ nằm trong tay cậu, Bậc Thầy Sunless...nên, ta muốn hỏi cậu ngay từ giờ. Nếu có lúc nào mà cậu phải lựa chọn giữa tính mạng của ta và của một người khác - đặc biệt là trợ lý Beth, con bé cứng đầu đó - ta muốn cậu không chọn ta. Giữ người còn lại sống và để ta lại."

Sunny nhìn ông lão chăm chú một lúc, bối rối bởi yêu cầu đột ngột này.

"Với toàn bộ sự tôn trọng thưa Giáo sư, tôi không thể đồng ý. Mệnh lệnh của tôi là mang ông an toàn đến cứ điểm...ông, và chỉ ông. Mọi người khác đều là một phần thưởng thêm. Họ không có cùng giá trị."

Giáo sư Obel đơn giản lắc đầu.

"Giá trị...cậu sai rồi Bậc Thầy Sunless. Ta đã già, và không còn nhiều thời gian. Những người trẻ tuổi như cậu và Beth mới thật sự có giá trị. Ta có lẽ đã làm vài thứ đáng nhắc đến trong quá khứ, nhưng mà những người như cậu mới là người có thể hoàn thành những kì công vĩ đại trong nhiều năm đến. Mọi người sẽ mang lá cờ nhân loại vào tương lai...không phải một hóa thạch cổ đại như ta. Nếu một chủng loài bắt đầu hi sinh thế hệ trẻ để kéo dài mạng sống của những kẻ lớn tuổi...thì đó mới không có giá trị. Không hề."

Sunny nhìn đi.

"...Nói rất tuyệt vời, nhưng tôi thậm chí còn không chắc liệu nhân loại sẽ có một tương lai."

Ông lão cười to.

"Ồ...thứ lỗi cho ta chàng trai trẻ, nhưng mà ta nghe những lời đó gần cả thế kỷ rồi. Khi ta còn nhỏ, nhiều người đã tin chắc rằng chúng ta sẽ sớm tuyệt chủng. Nhưng chúng ta đã không. Rồi, họ đã nói rằng nếu mọi thứ không cải thiện, nhân loại chắc chắn sẽ tử vong. Mọi thứ đã thay đổi theo chiều hướng xấu hơn, nhưng mà nhân loại vẫn kiên trì. Rồi, Ma Pháp Ác Mộng xuất hiện, và có vẻ toàn bộ nỗi sợ hãi của họ đã thành hiện thực...vậy mà, chúng ta vẫn còn đây. Vẫn đấm vẫn đá. Nhân loại lì lợm hơn xa cậu tưởng, Bậc Thầy Sunless."

...Đúng là vậy. Nhân loại cực kì có khả năng thích nghi, tháo vát, và cứng đầu. Họ thường bám víu tính mạng hung hăng đến mức tiêu diệt toàn bộ họ là một việc gần như không có khả năng.

Nhưng không phải luôn luôn.

Sunny âm u nhìn Giáo sư.

"Nhân loại cũng từng sống trong thế giới Mộng Ảo. Họ cũng lì lợm. Bây giờ họ đâu rồi?"

Ông lão không có vẻ có câu trả lời, nên chỉ buồn rầu thở dài.

Sau một lúc, ông hỏi:

"Vậy thì, cậu có thể chấp thuận nguyện vọng của ta hay không?"

Sunny im lặng một lúc. Rồi cậu khịt mũi.

"Tại sao tôi phải chọn giữ ai sống? Tôi chỉ cần đảm bảo cứu toàn bộ. Không có nhu cầu phải lựa chọn giữa ông và Beth, nên tại sao tôi phải chọn?"

Giáo sư Obel nhìn cậu với biểu hiện hơi ủ rũ.

"Đó là một tham vọng mà không nói lý, chàng trai à."

Sunny nhún vai, biểu hiện vô tư.

"Cả chiến dịch này là một tham vọng không nói lý. Chúng ta có nên bỏ cuộc cho rồi?"

Ông lão nhìn cậu một lúc, rồi đột nhiên mỉm cười. Nụ cười của ông ta, vì lý do gì đó, có vẻ sáng lạn hơn bình thường.

"Đó quả thật không sai..."

Vào lúc đó, Sunny liếc nhìn ba người ngủ ở bệnh xá và cau mày. Mắt cậu có vẻ trở nên hắc ám hơn một chút.

Tắt đi thiết bị liên lạc, cậu nhìn Giáo sư Obel và nói với giọng bình tĩnh:

"Tôi nghĩ ông nên đi rồi Giáo sư. Tôi có...chút việc cần xử lý. Cảm ơn vì thức ăn."

Ông lão ngồi đó một giây, rồi gật đầu và đứng dậy. Ngay khi cánh cửa sau lưng cậu đóng lại, Sunny triệu hồi Mảnh Vỡ Ánh Trăng và đi về phía ba người Ngủ.

Có vẻ như hai người trong số họ chuẩn bị thức dậy. Liệu họ thức dậy thành người hay thành Sinh Vật Ác Mộng thì...

Sunny không biết.