Chương 910: Bậc Thầy Vẽ Bản Đồ
Hầm trú cũ bị bỏ hoang không hẳn là nơi tốt nhất để vài trăm người tị nạn kiệt sức nghỉ ngơi, và đó là trước khi Sunny và tổ đội khiến nơi này nhuộm đầy máu. Nó tăm tối, lạnh lẽo, và không hề thích hợp cho người sống.
Dù vậy, không có lựa chọn khác. Họ cần một nơi trú ẩn tạm thời để chuẩn bị cho chuyến đi trước mắt, và không có gì tốt hơn cơ sở này trong phạm vi vài chục cây số.
Cuối cùng, những phương tiện dân dụng và quân sự được đưa vào trong nhà xưởng đằng sau cánh cửa chống bom, và những người tị nạn xuống khỏi, ném những ánh mắt sợ hãi về phía bên trong tăm tối của hầm trú.
Phần còn lại vừa đơn giản vừa yêu cầu nhiều công sức.
Sáu căn phòng tương đối sạch sẽ được chỉ định làm khu vực sinh sống, mỗi cái chào đón khoảng bảy mươi người. Những trang bị ánh sáng được lắp đặt, và những hệ thống sưỡi được tháo khỏi phương tiện và đặt vào những góc tường để đuổi đi cơn lạnh. Những người Thức Tỉnh được sắp xếp vào những khu sinh sống để giữ mọi người an toàn.
Có quá nhiều thứ để làm đến mức khiến Sunny tạm thời mơ hồ. Mọi người cần chăn, thức ăn, và chăm sóc y tế, và cả trăm thứ khác mà cậu đã chưa nghĩ đến. May mắn là cậu không phải giải quyết những thứ này một mình. Trung sĩ Gere đã có đủ kinh nghiệm trong việc chăm nom cho những người tị nạn, và Beth có vẻ đã hăng hái thực hiện trách nhiệm của cô trong vai trò người đại diện của mọi người.
Sau khoảng một giờ thu xếp, Sunny còn lại một mình. Vào buổi sáng, sẽ có nhiều việc phải làm, nhưng hiện tại, người ta chỉ muốn nghỉ ngơi. Khoogn ai biết khi nào họ sẽ có cơ hội rời khỏi những phương tiện như này lần nữa.
Bản thân Sunny lựa chọn trông chừng bệnh xá, cử Belle đến một nơi canh gác ít căng thẳng hơn.
Hiện tại, đang có ba người bên trong - hai người tị nạn và một người lính trẻ. Cả ba người đã ngủ trong lúc linh hồn lang thang ở Ác Mộng Đầu Tiên. Những hô hấp ngắn và hiếm có gần như không thể nghe được.
Liếc nhìn họ, cậu triệu hồi cái ghế của mình, ngồi lên nó, và chuẩn bị cho một đêm dài. Không như những người còn lại của đoàn, Sunny sẽ không thể nghỉ ngơi trong thời gian sớm. Có quá nhiều thứ cậu phải làm.
Cậu nhắm mắt lại.
Trên mặt đất, cơn bão tuyết cuối cùng dịu lại, và bức tranh tăm tối của dãy núi lại có thể được nhìn thấy. Ánh sáng ghê rợn và hào quang nhảy múa trên bầu trời đen, khiến nó như có vẻ bị ngọn lửa ma quái thiêu đốt. Những ngôi sao xa xăm lạnh lùng cháy bên trên.
'Quả là một cảnh tượng...'
Sunny thư giãn trong lúc những cái bóng leo lên bốn đỉnh khác nhau. Giờ khi bão tuyết đã không còn, cậu cuối cùng có thể quan sát xung quanh. Cậu có thể điều khiển bóng xa từ mười ba cây số. Đương nhiên, con số đó có vẻ nhỏ khi so sánh với cả ngàn cây số mà đoàn phải di chuyển để đến cứ điểm Đồng Erebus...nhưng ở dãy núi này, nơi địa hình hiểm trở và gập ghềnh, nhiêu đó là đủ.
Người ta có thể thấy rất nhiều, nếu họ leo lên đủ cao.
Tự nhiên là, cố nhìn quang cảnh từ những đỉnh núi cao là sẽ khó với đa số mọi người, khi nghĩ đến cả lục địa hiện đang bị che bởi một tấm màn hắc ám không thể xuyên thấu. Đêm dài của Nam Cực vẫn còn đó, và sẽ tiếp tục như vậy vài tháng nữa.
Nhưng Sunny có thể dễ dàng xuyên thấu tấm màn đó. Với cậu, bóng tối đó là một đồng minh.
Trong lúc cái bóng đầu tiên đến đủ cao, cậu thở dài và mở mắt. Rồi, cậu kích hoạt thiết bị liên lạc và chiếu bản đồ của khu vực từ bộ nhớ của nó.
'Quá lỗi thời...'
Nếu Sunny muốn dẫn đoàn thông qua dãy núi, cậu sẽ có rất nhiều thứ tẻ nhạt phải làm.
Đầu tiên, cậu phải nhớ lại chuyến đi đến LO49, và bắt đầu đánh dấu toàn bộ những con đường cũ mà cậu đã dò xét vào lúc đó lên bản đồ, cũng như tình trạng và mức độ thiếu bảo dưỡng của chúng. Vài con đường là quá hư hao để những phương tiện dân dụng có thể lái trên, vài cái tương đối ổn, và cái có thể dùng, nhưng chỉ nếu không còn lựa chọn nào khác.
Trong quá trình, Sunny cũng đánh dấu toàn bộ điểm chú ý - những nơi có thể dựng trại, những điểm có khả năng có mai phục, những lối vào những đường hầm cũ mà có thể che giấu những mối đe dọa, và vân vân.
Quá trình này dài và nhàm chán, nhưng mà kết quả sẽ cho phép cậu lên kế hoạch cho một đường đi tốt.
Sau một lúc, cảm giác mệt mỏi, Sunny liếc nhìn bản đồ và thở dài. Tình trạng hiện tại của nó là đủ thỏa mãn, cho một điểm khởi đầu.
Rồi là phần khó hơn.
Dựa vào bốn cái bóng để nhìn thế giới từ trên cao, cậu bắt đầu thay đổi bản đồ. Vài con đường đã bị phá hủy trong tháng vừa qua, vài nơi bị chắn đi. Cả khu vực bị chôn vùi dưới băng sau khi vài tảng băng rơi xuống từ tên đỉnh núi, và mọi nơi, có Sinh Vật Ác Mộng rình mò.
Vì là một nhà thám hiểm học thuật, Sunny không phải tay mơ trong việc vẽ bản đồ, mặc dù kinh nghiệm của cậu đều là ở thế giới Mộng Ảo. Càng thêm vào bản đồ hiện tại, biểu hiện cậu càng trở nên ảm đạm.
Mọi thứ trông không ổn chút nào.
Có quá ít con đường mà đoàn phương tiện có thể dùng, và không có cái nào là đặc biệt dễ hay an toàn. Chỉ số lượng sinh vật trong dãy núi cũng đủ khiến cậu muốn bệnh. Mặc dù sunny không thể đánh giá chính xác số lượng và năng lực của chúng từ xa, có quá nhiều.
Chúng như nhộng trên thịt chết vậy.
Dù vậy, cậu vẫn tỉ mỉ đánh dấu những bầy lớn hơn trên bản đồ, cũng như phương hướng mà chúng có vẻ đi đến và tốc độ ước tính của chúng.
Sau vài giờ làm việc gian nan, hình chiếu trước mặt cậu trông như một tác phẩm nghệ thuật trường phái thức thần vậy, với một mạng lưới hỗn loạn của những đường kẽ và biểu tượng trong đủ màu khác nhau đầy trên mặt nó.
Nhưng mà màu chủ đạo nhất là đỏ.
Thở dài, Sunny tựa ra sau và bất động một lúc.
'Đúng là thảm họa.'
Sẽ dễ hơn nhiều để có thể vượt qua bầy Sinh Vật Ác Mộng nếu cậu chỉ phải lo về Tê Giác. APC có thể chinh phục đủ loại địa hình và bền bỉ không phải nói. Nhưng đoàn phương tiện thì...Sunny cảm giác như thể bản thân đang vào chiến trường với hai tay cột sau lưng.
'Nguyền rủa mọi thứ...'
Trong lúc Sunny suy ngẫm về phương án tối ưu, có âm thanh bước chân từ hành lang bên ngoài, và cánh cửa bệnh xá chậm rãi mở ra. Đằng sau nó, Giáo sư Obel đang cầm một đĩa thức ăn trong tay.
Sunny nhướng mày, ngạc nhiên bởi đợt ghé thăm bất ngờ này.
"...Giáo sư? Ông đến đây làm gì?"
Ông lão mỉm cười.
"A, đừng quan tâm đến ta, Bậc Thầy Sunless. Ta chỉ để ý thấy cậu chưa lấy phần thức ăn mà những người lính đã nấu cho chúng ta, nên ta nghĩ mình nên mang đến cho cậu một chút."
Sunny chần chừ vài giây.
'Đúng là ông lão suy nghĩ chu đáo.'
Có gì đó nói với cậu rằng Giáo sư đã không đến đây chỉ để mang cho cậu thức ăn. Khi cân nhắc đến thời gian đã trôi qua, thì ông lão nên ngủ rồi. Cũng kì lạ khi thấy ông ta mà không có Beth, người mà theo sau ông như cái bóng vậy.
Câu hỏi là, Giáo sư Obel muốn gì?