Chương 906: Câu Hỏi Đạo Đức Hóc Búa
Sunny chưa từng thấy chỉ vài từ mà đập nát tinh thần của một người hoàn toàn đến vậy.
...Có lẽ ngoại trừ bản thân cậu, khi Nephis nói Tên Thật và ra lệnh cậu để cô lại một mình trên Vùng Đất Lãng Quên.
Người lính đã có thể đứng vững, nhưng mà hắn trông như một con rối với những sợi dây bị cắt đứt. Toàn bộ ánh sáng dập tắt khỏi mắt. Hắn đứng bất động một lúc, rồi hơi quay đầu, ném một ánh mắt tuyệt vọng về phía đoàn phương tiện nhỏ sau lưng mình.
Sunny có thể tưởng tượng cảm giác của hắn. Sau khi sống sót thảm họa hủy diệt của cứ điểm, những người này đã chịu đựng những sự kinh dị không kể xiết để có thể đến tận đây. Thứ mà đã khiến họ tiếp tục có lẽ là hi vọng cho việc cứu rỗi đang càng lúc càng gần. Và giờ, khi họ gần đến đích, thì hi vọng đó lại bị tàn nhẫn nghiền nát.
Cậu thở dài.
"Chỉ vừa xảy ra vài ngày trước. Tin tức đã không thể đến các người. Tôi và người của mình là những người duy nhất sống sót."
Người lính cúi xuống, yên lặng.
Cuối cùng, hắn hỏi:
"Nếu tôi được phép hỏi. Kế hoạch của ngài bây giờ là gì vậy?"
Sunny nhìn hắn với biểu hiện cứng đơ.
"Mệnh lệnh của tôi là tiếp tục di chuyển đến thành lũy Đồng Erebus để họp mặt với một tổ đội khác của Đại Đội Bất Thường Số Một."
Đột nhiên, một tia sáng e dè hiện lên trong mắt người lính.
"Bậc Thầy Sunless, thưa ngài. Liệu ngài có thể cân nhắc..."
Sunny biết hắn ta định nói gì. Không hề khó để đoán được.
...Cậu muốn cười.
Thật ra thì suýt nữa cậu đã cười. Mất rất nhiều kiểm soát để giữ bản thân trông bình tĩnh. Một tiếng cười cay đắng, quen thuộc, và điên dại mắc kẹt đâu đó trong cổ họng cậu.
Đương nhiên Sunny biết. Người lính sẽ hỏi liệu đội Bất Thường có thể hộ tống đoàn phương tiện dân thường này đến an toàn. Tại sao lại không hỏi vậy chứ? Họ đã kiên trì tuần vừa qua mà không có người Thức Tỉnh nào bảo vệ đoàn phương tiện nhỏ này khỏi đám Sinh Vật Ác Mộng. Và mặc dù hi vọng đi đến an toàn trên Ariadne giờ đã biến mất, lại có một Bậc Thầy thực thụ đứng ngay trước họ.
Và không chỉ một Bậc Thầy bình thường, mà còn là một trong những người chết chóc nhất của Quân Đội Đầu Tiên, đi kèm với một tổ đội tinh anh bậc nhất. Đội Bất Thường là tinh anh trong số tinh anh của lực lượng nhân loại.
Chắc chắn họ sẽ không bỏ lại những dân thường không khả năng tự vệ.
Chắc chắn...
Vấn đề là quyết định này không hề dễ. Tê Giác bọc đầy giáp và cực kì cơ động có khả năng thực hiện chuyến đi ngàn cây số đến Núi Erebus. Nhưng còn những phương tiện yếu ớt và hư hao của đoàn dân thường thì...khả năng di chuyể qua núi của họ là đáng nghi ngờ. Và ở mức tối thiểu, họ sẽ làm chậm và giới hạn APC đa năng.
Việc mà sẽ đặt đội trong nó gặp nguy hiểm
Bằng việc đồng ý phụ trách đoàn phương tiện, Sunny sẽ không chỉ khiến công việc của bản thân khó hơn vài lần, mà còn tăng lên đáng kể khả năng mất mạng của những người lính của mình.
Đó là tại sao cậu muốn cười.
Trong cuộc đối thoại cuối cùng với Verne, vị Bậc Thầy kiên cường đã nói rằng việc di chuyển hàng trăm dân thường qua dãy núi còn sống là bất khả thi. Lúc đó, Sunny đã đáp rằng người ta không biết việc gì là bất khả thi đến khi họ cố gắng làm thử.
Và bây giờ, cậu hoặc để mặc những người này đến cái chết của họ...
Hoặc là ăn những lời bản thân đã nói, và đặt tiền vào nơi đã to miệng.
'Ôi, đúng là hay mà. Cú này tuyệt vời đó! Tao thấy mày mà, [Định Mệnh]...'
Những lời nói của người lính chết lặng trên môi hắn trong lúc quan sát gương mặt bất động của Sunny. Sunny duy trì im lặng.
Vậy, cậu phải là gì đây?
Cậu có nên chịu trách nhiệm cho hàng trăm người tị nạn, trả giá bằng sinh mệnh của binh lính của mình và Giáo sư Obel? Hay là làm theo lôgic lạnh lẽo và làm việc cần phải làm, bỏ rơi họ với định mệnh? Không, không cần phải giấu mình sau những từ ngữ hoa mĩ. Không có định mệnh gì cả, trong trường hợp này, chỉ có cái chết.
Đâu là lựa chọn đúng?
Một nụ cười kì lạ hiện lên môi cậu.
'Một người có tín niệm sẽ làm gì? A, một người có tín niệm chắc là đã ở lại LO49 và chết. Đúng là phức tạp.'
Bất chấp mong mỏi muốn tìm đến thứ khó nắm bắt gọi là tín niệm và trở nên mạnh hơn thông qua nó, Sunny vẫn chưa có thành công nào trong khoảng đó. Cậu vẫn không có lập trường gì và vẫn không ràng buộc chẳng khác gì lúc bắt đầu. Có người có lẽ có một la bàn đạo đức bất biến, nhưng cậu không phải trong số đó. Sunny chủ yếu hành động dựa trên ý mình và theo đuổi những mục tiêu hạn hẹp của bản thân. Thật ra, đơn giản nghe ai đó nói về đạo đức luôn khiến cậu tràn đầy nghi ngờ.
Nên, cậu không có một câu trả lời thẳng thừng cho đâu là việc nên làm trong tình huống này.
Nhưng mà...
Nhưng mà. Sunny có lẽ không biết bản thân tin tưởng vào gì - nếu thật sự có một thứ như vậy - nhưng cậu biết thứ bản thân căm ghét rất rõ. Chỉ vài ngày trước, cậu đã ngồi trên mái Tê Giác, đầy căm phẫn với đám khốn kiếp mà có thể cứu vô số tính mạng ở Nam Cực, nhưng đã quyết định không làm vậy. Đám Đế Giả chết tiệt.
Nên, theo lôgic đó...chẳng phải cậu cũng sẽ làm y như vậy nếu để lại những người tị nạn chết ở đây chỉ vì sự tiện nghi của bản thân?
'Quả là một cách kì lạ và vặn vẹo để suy nghĩ về mọi thứ.'Sunny thật lòng không biết chắc về độ chính xác của kết luận đó, hoặc nếu nó thậm chí có lý hay không. Nhưng mà đó là thứ tốt nhất mà cậu đã có thể đưa ra.
Nên, sau một lúc lâu trong yên lặng, cậu nói:
"Các người còn bao nhiêu thức ăn và nước sạch?"
Người lính có vẻ không hiểu câu hỏi đó. Hắn nhìn đơ đơ về phía Sunny vài giây, và rồi hơi tươi tắn lên.
"Chúng tôi có lượng lớn thức ăn và cả nước thưa ngài. Đó là một thứ chúng tôi không thiếu...chúng tôi cũng có hệ thống lọc nước."
Sunny giữ yên lặng thêm chút nữa, rồi gật đầu.
"Được rồi. Vậy thì theo chúng tôi đến Đồng Erebus. Nhưng nên biết là chúng ta sẽ di chuyển qua dãy núi...nhưng đừng lo lắng. Tổ đội tôi đã dò mạng lưới đường trong khu vực này của Trung Nam Cực rất kĩ càng. Chúng tôi sẽ dẫn đường tốt."
Người lính hít vào một hơi run rẩy và nghiêm chào.
"Vâng thưa ngài!"
Sunny đứng đó vài giây, rồi hỏi:
"Tên và cấp bậc cậu là gì?"
Người kia trả lời sau một lúc ngừng ngắn ngủi, sờ sờ cổ cái áo khoác:
"Là Trung Sĩ Gere, thưa ngài."
Sunny liếc nhìn đoàn phương tiện tàn tạ sau hắn, và thở dài.
"Đây là mệnh lệnh của tôi, Trung Sĩ Gere. Kể từ bây giờ, tôi sẽ nhận lấy quyền chỉ huy đoàn phương tiện. Cậu đã làm tốt trong việc mang họ đến bước này. Phần còn lại giao cho tôi..."