Chương 905: Người Mang Tin Dữ
Cái bóng núp ở dốc của một vách đá cao, quan sát con đường rộng mà kéo dài về phía bắc giữa núi và biể. Thế giới bị bức tường tuyết trắng làm mù mờ, nhưng nó vẫn có thể cảm giác những rung động nhàn nhạt thông qua mặt đất.
Có gì đó đang đến gần.
Vài giây sau đó, hai chấm sáng xuất hiện bên trong bão tuyết, chậm rãi trở nên to hơn khi nguồn gốc của chúng đến gần. Rồi, những chùm ánh sáng mạnh mẽ cắt qua bão tuyết, khiến cái bóng thay đổi vị trí.
...Cách đó vài cây số, Sunny cau mày với vẻ ngần ngại.
'Người.'
Thứ đến từ phía bắc không phải một bầy Sinh Vật Ác Mộng hay là một con quái vật to xác, mà là một đoàn phương tiện thường dân nhỏ, đi kèm bởi một vài phương tiện quân đội. Họ cắt qua cơn bão, chạy theo cao tốc ở tốc độ chậm. Vài phương tiện có vẻ tàn tạ và chỉ vừa đủ hoạt động. Có thể thấy vài người lính đứng ở những khẩu súng, run rẩy trong cơn lạnh tàn bạo.
Lông mày cậu nhíu chặt hơn.
"Họ làm gì ở đây?"
"...Luster. Mang Tê Giác đến mép của đường cao tốc dọc biển."
Để lại cái xác của con ác ma, Sunny đi về trước. Vài phút sau, cậu đứng trên bề mặt phủ đầy tuyết của cao tốc, với Tê Giác ở phía sau lưng. Bóng của cậu được kéo trên nền bão tuyết với chùm sáng mạnh mẽ từ hai ngọn đèn pha.
Đoàn phương tiện đã đến gần, nhưng họ vẫn chưa phát hiện cậu.
Đánh đốc của Cảnh Tượng Tàn Nhẫn xuống đất, Sunny chần chừ một giây, rồi kích hoạt pháp thuật [Ăn Ánh Sáng].
Ngay lập tức, lưỡi kiếm bạc tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Như thể có một mặt trời thu nhỏ nở rộ trong tay cậu. Đâu đó đằng sau, Belle và Dorn bước ra từ APC, mang theo vũ khí với biểu hiện cảnh giác. Samara đã leo lên nóc phương tiện và đang nằm ở đó, đặt cằm lên báng súng.
Ba thành viên còn lại ở trong, bảo vệ Giáo sư Obel và Beth.
Ánh sáng từ Cảnh Tượng Tàn Nhẫn là quá mãnh liệt để có thể không bị phát hiện. Cuối cùng, những người lính bảo vệ đoàn phương tiện nhỏ phản ứng, quay nòng súng về phía mối đe dọa không rõ kia.
Gương mặt họ căng thẳng và sợ hãi. Phương tiện đi đầu chậm lại.
'Hi vọng đám ngu ngốc này không nhắm mắt bắn bừa...'
Dùng Đá Siêu Thường và pháp thuật [Kêu Vang], Sunny tăng cường âm lượng của giọng nói bản thân. Bình tĩnh và đè ép, nó lăn ra khắp cao tốc, dễ dàng phá xuyên tiếng gió gào thét.
"Đây là Đại Úy Sunless của Đại Đội Bất Thường Số Một. Suy nghĩ kĩ trước khi khai hỏa."
May mắn là, những người lính có vẻ đã giữ được một chút bình tĩnh. Không có viên đạn nào bay về phía cậu...mà những viên đạn bình thường cũng không thể khiến cậu tổn thương, chứ đừng nói đến việc làm trầy Xích Bất Tử.
Vài phút sau đó, phương tiện dẫn đầu còn đoàn kì lạ này dừng lại cách Tê Giác không quá xa, buộc những người đi sau cũng phải làm theo. Một bóng người trong bộ đồng phục quân đội xuất hiện từ nó, chần chừ một chút, rồi đi về phía Sunny. Dựa trên việc thiếu Ký Ức loại giáp và cách người kia đang nắm lấy cổ áo, rùng mình trong cơn lạnh, đây là một người thường.
Trong lúc người lính đi đến, những cái bóng của Sunny đến gần đoàn phương tiện và quan sát nó. Những phương tiện vận chuyển đầy những dân thường đang sợ hãi, và những phương tiện quân đội hộ tống thì cũng hiếm hoi. Mọi người có vẻ tàn tạ, mệt mỏi, và tê dại. Có phụ nữ, trẻ em, và người già trong số những người tị nạn, toàn bộ đều sợ hãi và kiệt sức, nhưng không có nhiều đàn ông.
Và không có lấy một người Thức Tỉnh trong số họ.
Tâm trạng của Sunny trở nên u ám hơn nữa.
Cuối cùng, người lính đi đến đủ gần để nhìn thấy cậu. Giơ lên một tay để che mắt khỏi ánh sáng của Tê Giác, hắn lẩm bẩm với giọng giật mình:
"Thật sự là Ác Quỷ..."
Sunny cau mày cúi xuống nhìn hắn.
"Tôi nghe thấy đó."
Người lính giật bắn mình, rồi hạ thấp tay, cố đứng nghiêm.
"Ồ...ngài! Xin lỗi thưa ngài!"
Giọng nói của hắn, bất chấp nỗ lực thể hiện sự chuyên nghiệp, chỉ nghe ám ảnh.
Sunny thở dài và lắc đầu.
"Nghỉ đi."
Rồi, cậu nhìn qua vài người nọ về phía đoàn phương tiện tàn tạ, tự hỏi nó đang làm gì ở đây.
"Làm ơn giải thích cậu là ai, và tại sao lại ở khu vực này. Tôi tưởng Quân Đội Đầu Tiên đã từ bỏ khu vực phía nam của Trung Nam Cực rồi mà."
Người lính giữ im lặng một lúc. Cuối cùng, hắn nói:
"Thưa ngài, ngài chắc là đã biết sư đoàn của chúng tôi chịu thiệt hại nặng nề khi...khi mà cứ điểm chúng tôi đang xây bị tấn công. Một lượng người không nhỏ đã có thời gian để sơ tán, mang theo những thường dân đi cùng. Nhưng mà, hậu quả sau đó là...hỗn loạn."
Sunny không biết chi tiết về cách thành phố bị hủy diệt, trừ việc nó đã được gây ra bởi một titan. Dù vậy, cậu có thể tưởng tượng sự hoảng loạn và hỗn độn mà đã theo sau đó. Cậu gật đầu.
Người đàn ông kia thở dài nặng nề.
"Đa số những người trốn thoát rút lui về phía bắc, nhưng với nhiều người chúng tôi, thì hướng đó đã bị ngắt đứt. Chúng tôi tập trung nhiều người nhất có thể và đi về phía nam..."
Có gì đó về câu chuyện này khiến Sunny không dễ chịu. Cậu ngắt lời người lính mệt mỏi:
"...Các người đến tận đây bằng cao tốc?"
Ở gần biể như này là quá nguy hiểm. Ngay cả Sunny cũng không dám lựa chọn sự tiện nghi, nhưng ghê gớm đó. Làm sao một đám binh lính bình thường lại sống sót được?
Gương mặt người kia trở nên ảm đạm. Hắn chần chừ một lúc, rồi nghiệt ngã nói:
"Có nhiều phương tiện hơn nữa vào lúc ban đầu, thưa Đại Úy. Đây...đây chỉ là những phương tiện còn sót lại. Tôi có ba trăm bốn mươi thường dân đang ở đây, và bốn mươi người lính."
Sunny thở dài.
"À."
Giờ thì mọi thứ hợp lý hơn.
Rơi vào tâm trạng buồn rầu, cậu hỏi:
"Không có người Thức Tỉnh nào hỗ trợ mấy người?"
Người lính lắc đầu.
"Đã có. Họ đã ở lại để tranh thủ thời gian cho chúng tôi. Đó...đó là một tuần trước thưa ngài."
Sunny nghĩ cậu đã hiểu được toàn bộ câu chuyện...trừ một thứ, thứ quan trọng nhất.
'Tại sao lại đi xa đến vậy về phía nam?'
Cậu nhìn người kia chăm chú một lúc, rồi hỏi thẳng:
"Nhưng tại sao mọi người lại đi về phía đó mà không phải nơi nào khác? Tại sao không vòng lại và đi về phía bắc, về phía một trong những cứ điểm còn lại?"
Câu trả lời nhanh chóng đến, khiến mắt cậu giật giật.
"Sơ tán, thưa ngài. Sau khi sự hỗn loạn ban đầu giảm xuống, đoàn hộ tống Thức Tỉnh...họ lúc đó vẫn còn sống...nhận mệnh lệnh thông qua thế giới Mộng Ảo. Chúng tôi cần đi đến một cơ sở gọi là LO49, gặp chiếm hạm Ariadne mà sẽ chờ chúng tôi ở đó, và thoát khỏi. Mặc dù...chúng tôi đang hơi trễ so với lịch. Chỉ, chỉ khoảng một hai ngày."
Sunny nhìn chằm chằm, không biết nói gì. Người lính đột nhiên có vẻ kích động:
"Đại Úy Sunless, thưa ngài! Ngài đến từ cơ sở đó? Ngài được cử đến để hộ tống chúng tôi quãng đường còn lại?"
Đứng trước ánh mắt tràn trề hi vọng đó, Sunny cảm thấy miệng mình đắng chát.
Cậu chần chừ với câu trả lời, nhưng mà Khiếm Khuyết chỉ cho phép cậu yên lặng lâu vậy thôi.
...Cuối cùng, cậu mở miệng và đơn giản nói:
"Không. Ariadne, bị phá hủy, LO49 đã mất. Xin lỗi phải nói như này, người lính...nhưng cậu và người của cậu đã đi đến tận đây đã là uổng công."
(
Ký Ức: Đá Siêu Thường
[Kêu Vang] Mô tả Pháp Thuật: "Chủ nhân có thể lựa chọn độ lớn của âm thanh mà nó phát ra."
Ký Ức: Cảnh Tượng Tàn Nhẫn
[Ăn Ánh Sáng] Mô tả Pháp Thuật: "Lưỡi kiếm của vũ khí này có thể phản chiếu ngược lại, hấp thụ và đẩy lùi ánh sáng."
)