Chương 904: Chuyến Đi Ngàn Dặm

Chương 904: Chuyến Đi Ngàn Dặm

Hai ngày sau đó, họ cuối cùng nhận được tin tức từ Bậc Thầy Jet. Tin nhắn, được truyền qua vài người trước khi đến Sunny, là đơn giản - rút lui đến Erebus và họp với tổ đội Bất Thường của Davis ở đó.

Chúc may mắn.

Sunny hít một hơi sâu sau khi nghe tin tức đó.

Cậu đã đoán là như vậy, mặc dù có một hi vọng nhỏ rằng sẽ có sự giúp đỡ kì diệu nào đó sẽ được cử đến để hỗ trợ họ trên chuyến đi ngàn cây số vẫn không hiểu tại sao vẫn le lói trong tim cậu. Bây giờ, nó hoàn toàn dập tắt.

Như vậy, lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi của tổ đội đã kết thúc. Cũng là một việc tốt.

Trong vài ngày vừa qua, Sunny đã giết vài Sinh Vật Ác Mộng mà đã lang thang đến gần họ. Kì lạ là, đã không có nhiều như họ trông đợi, và cậu cũng nhanh chóng giải quyết đống xác. Dù vậy, mùi máu vẫn đang chậm rãi lan tỏa ra khu vực này, và rất nhanh mà thôi, nó chắc chắn sẽ hấp dẫn những mối đe dọa lớn hơn.

Cơn bão tuyết vẫn còn phẫn nộ ở bên ngoài. Đâm xuyên tuyết với những chùm ánh sáng, Tê Giác gầm gừ trong lúc đi về phía trước và bỏ lại nơi trú ẩn tạm thời kia. Tăng tốc, nó di chuyển về phía bắc, nhắm về hướng sườn núi.

Không khí bên trong phương tiện là căng thẳng, nhưng mà với từng phút trôi qua mà không có gì lao đến tấn công APC, mọi người bình tĩnh lại một chút.

...Trừ Sunny. Cậu không hề có ý định bình tĩnh đến khi họ an toàn đến được cứ điểm của Quân Đội Sơ Tán Đầu Tiên. Thật ra, cậu thà những người của mình cũng duy trì sự căng thẳng và đa nghi như cậu.

Nhưng mà cũng có thứ là quá nhiều áp lực. Người ta thường tan vỡ nếu chịu sự căng thẳng quá lớn trong thời gian quá dài, và không có cơ hội để lấy hơi. Thật ra thì những binh lính của cậu đã cầm cự tốt đến ngạc nhiên, khi cân nhắc mọi thứ họ đã trải qua trong hai tháng...và đó là có nguyên nhân. Một trong những tiêu chí cậu có khi lựa chọn những người Thức tỉnh này là sự bền bỉ về mặt tinh thần của họ.

Ngay cả Luster, người có vẻ là một thằng ngốc vô tư phần lớn thời gian, cũng chịu đựng sự gian khổ và những thảm họa ở chiến dịch Nam Cực với độ lì lợm ngạc nhiên. Có lẽ chính sự vô tư và cá tính tào lao của hắn là thứ khiến hắn miễn dịch với tuyệt vọng.

'...Mình có cần học từ Luster?'

Đây là thứ mà Sunny chưa từng nghĩ bản thân sẽ cân nhắc.

Tê Giác lái về phái trước, và, ẩn giấu trong màn tuyết, Thánh và Ác Mộng theo sau nó từ một khoảng cách nhỏ. Mặc dù những ngọn núi bị cơn bão tuyết che đi, những đỉnh lởm chởm đó vẫn đang càng lúc càng gần. Những cái bóng của Sunny đã ra ngoài, dò đường ở trước.

Ngay trước khi họ đến cột mốc cuối cùng mà phân tách đường cao tốc dọc bờ biển, trải dài toàn bộ Trung Nam Cực, thành con đường dẫn đến LO49 và con đường mà rẽ ra để leo cao lên núi, một trong những cái bóng phát hiện có gì đó kì lạ trong tuyết.

Sunny chần chừ vài giây, cau mày. Rồi, cậu di chuyển đến gần ghế lái và bình tĩnh nói:

"Rẽ trái một chút và chậm lại. Chúng ta sẽ ngừng lại trong vài cây số."

Luster ngoan ngoãn làm theo, dần chậm lại. Cuối cùng, phương tiện to đùng dừng hẳn lại.

Sunny mở ra nắp và đi vào cơn bão tuyết, gỗ đen bóng lóng của thân Cảnh Tượng Tàn Nhẫn yên lặng ngã vào tay cậu. Chật vật chống lại gió, cậu đi về phía trước và ngừng lại trước một đống tuyết cao.

Chưa đến một trăm mét ở phía trước là trạm cuối của cao tốc bờ biển, với vài tòa nhà trống rỗng với cửa hơi mở ra. Cách đó một đoạn về bên trái của cậu là biển, thứ khiến Sunny rất căng thẳng.

Nhưng mà ngay bây giờ, sự chú ý của cậu được tập trung vào một mô đất cao ngay trước mặt. Dưới một lớp tuyết dày, cậu có thể thấy một phần của một cái xác khổng lồ. Sinh Vật Ác Mộng chưa chết lâu lắm - cao nhất là một ngày, có lẽ là hai. Nhìn sơ qua, nó đã là một Ác Ma, có lẽ là Cấp Bậc Thức Tỉnh.

Đánh giá trên những vết thương tàn bạo đầy trên cơ thể nó, nó không bị giết bởi vũ khí của nhân loại, và như thể chứng minh điểm đó, một phần lớn của cái xác có vẻ đã bị cắn nuốt.

'...Kì lạ.'

Sinh Vật Ác Mộng đúng là đôi lúc sẽ tranh đấu, nhưng mà đó chỉ là khi ở thế giới Mộng Ảo. Ở thế giới thức tỉnh, có quá nhiều con người để chúng có thể xé xác, và quá nhiều linh hồn nhân loại để chúng cắn nuốt. Nên, ngay cả khi những chủng tộc khác của đám sinh vật đụng vào nhau, thì chúng cũng hiếm khi cho thấy sự thù hằn. Săn những con mồi ngon hơn luôn chiếm ưu tiên.

Nhưng mà...với số lượng Sinh Vật Ác Mộng hiện đang làm loạn khắp Nam Cực, và dân số nhân loại đã tập trung đến cỡ nào vì việc di chuyển đến một số lượng nhỏ những cứ điểm, mọi thứ có thể đã thay đổi. Nếu có những trường hợp nội chiến trong đám quái vật, thì đây có thể sẽ giúp đỡ nhiệm vụ của Quân Đội Đầu Tiên rất nhiều.

Đương nhiên, Sunny ngăn không cho bản thân trở nên quá lạc quan với viễn cảnh đó.

Cậu có những lo lắng quan trọng và gấp rút hơn nhiều. Một Sinh Vật Ác Mộng có khả năng chém giết một Ác Ma Thức Tỉnh phải đủ mạnh, và nó có thể vẫn ở gần đây.

Loại sinh vật đó là gì? Và nó đã đi đâu? Nó chỉ có một mình hay là đi cùng với cả bầy quái vật khác?

Nếu cậu có thể suy luận gì đó từ cái xác của kẻ địch của nó, thì cậu sẽ có thể chuẩn bị tốt hơn cho mối đe dọa này.

Tiếc là, con ác ma đã chết không đưa ra nhiều manh mối. Thứ duy nhất mà Sunny phát hiện là kẻ giết nó không quá đáng sợ, vì có những dấu hiệu của một trận chiến mãnh liệt khắp nơi. Nếu phía bên kia là thật sự mạnh mẽ, thì chiến thắng của nó phải là chênh lệch hơn.

'Lãng phí thời gian...'

Lắc đầu, Sunny định quay người thì cảm giác gì đó thông qua cái bóng. Một trong số chúng đã lướt lên cao hơn trên đường, và đang quan sát sự náo động gì đó trong cơn bão tuyết.

Cậu chậm lại, quay về phía bắc.

'...Cái gì đó?'

Một giây sau đó, một biểu hiện phiền muộn hiện lên mặt Sunny.