Chương 903: Những Con Số Trừu Tượng

Chương 903: Những Con Số Trừu Tượng

Lời nói của cậu khiến một sự yên lặng chết người lắng xuống trong Tê Giác. Luster, Kim và Dorn đông cứng, những biểu hiện nghiêm trọng hiện lên mặt họ. Giáo sư Obel cúi xuống, đột nhiên có vẻ yếu ớt và già nua hơn nữa. Một tiếng thở dài nặng nề thoát khỏi môi ông ta.

Beth mở to mắt.

"C-cái gì...ý cậu là sao, đã chết? Đó là không thể nào."

Sunny yên lặng nhìn cô, rồi lắc đầu.

"Đây là thời đại của Ma Pháp Ác Mộng. Bất cứ thứ gì đều là có thể, và những thứ tồi tệ thì càng là như vậy. Thật ra thì chúng gần như không thể tránh được. Chúng ta đã may mắn trốn thoát kịp thời, nhưng những người còn lại thì không. Chỉ có vậy thôi."

Giọng nói cậu đầy sự tự tin vững chắc, nhưng thật sự thì Sunny cảm thấy rất bất an. Cậu không hoàn toàn chắc cậu đang cố thuyết phục Beth, hay là bản thân.

Giáo sư Obel, người mà đã được sinh ra trong Thời Đại Tăm Tối và sống qua sự kinh dị của Thế Hệ Đầu Tiên, có vẻ hiểu ý Sunny muốn nói. Ông ta chắc chắn là đã trải nghiệm thật nhiều thảm họa như này trong cuộc đời dài của mình, và đã mất đi rất nhiều người bạn. Nhưng mà người trợ lý trẻ tuổi của ông thì không.

Nhìn Sunny với gương mặt tái nhợt, cô ép ra:

"N-nhưng mà..."

Cậu ngắt lời cô.

"Đừng có suy nghĩ quá nhiều về việc đó. Cứ tập trung vào sự sống sót của bản thân. Chúng ta vẫn chưa ra khỏi rắc rối, và thứ mà sắp đến là quan trọng hơn nhiều thứ đã kết thúc. Và nó đã là kết thúc."

Sau đó, cuộc đối thoại ngừng lại. Bầu không khí sống động trước đó biến mất như thể chưa từng tồn tại. Sunny quan sát những gương mặt ở đây, rồi đứng dậu.

Cậu thật sự không muốn an ủi và chăm lo cho cảm xúc của bất cứ ai vào lúc này. Họ đều là người lớn...thật ra thì, cậu là người trẻ tuổi nhất ở đây, nên tại sao cậu lại phải là kẻ chăm sóc những người còn lại?

Ừ thì...vì cậu là người phụ trách, cả về sức mạnh lẫn quyền lực. Và có chúng, thì cho dù không được mời thì trách nhiệm cũng sẽ đến.

'...Ugh. Đúng là khó chịu.'

Sunny chần chừ vài giây, rồi nói:

"Cách tốt nhất để tôn trọng những người đã mất là đảm bảo chúng ta không theo sau họ. Nên, nghỉ ngơi cho tốt và lấy lại sức mạnh. Tôi sẽ canh gác ở bên ngoài."

Cậu thở dài và bước đi, để họ lại phía sau.

Leo lên nóc của Tê Giác, Sunny ra lệnh cho Thánh hủy đi Cung Chiến Của Morgan và triệu hồi nó vào tay mình. Rồi, cậu rùng mình, được tuyết vây quanh. Những cơn gió lạnh hú lên qua bộ khung gỉ sét nơi họ đang ẩn nấp, tàn tích của cỗ máy khổng lồ kia nhô ra từ mặt đất như xương cốt của một con thú khổng lồ. Mặc dù ở ngoài này là lạnh lẽo và khó chịu, ngay bây giờ, cậu lại thích nó hơn là ở gần những con người khác. Có quá nhiều thứ cậu cần suy nghĩ.

Quan sát xung quanh thông qua giác quan của những cái bóng, Sunny nhắm mắt lại.

Không có đường trở lại, và con đường phía trước thì nguy hiểm và không rõ. Ở lại điểm này cũng không hề an toàn.

Buồn cười là, cơn bão tuyết phi tự nhiên không chỉ khiến nhân loại khó thấy Sinh Vật Ác Mộng trước khi chúng lao vào tấn công điên cuồng, nó còn che giấu họ khỏi ánh mắt của chúng. Trừ khi có một bầy quái vật tình cờ đi ngay vào khung gỉ sét này, thì chúng sẽ đi ngang qua nơi này mà không ngửi đến được mùi linh hồn nhân loại bên trong.

Đó, ít nhất, là có lợi cho Sunny.

Trước khi cậu biết, suy nghĩ của cậu đã lang thang đến những người đã mất của LO49.

Một ngàn bốn trăm người...thậm chí là một ngàn sáu trăm, nếu cậu tính cả những người mà đã chết trong những tuần trước đó. Cứ như vậy, quá nhiều mạng người cứ thế mà mất đi.

Nó...thật ra thì cũng đoán trước được.

Gương mặt nhăn nhó kì lạ, Sunny nhớ lại lúc nghe Bậc Thầy Jet nói về Chuỗi Ác Mộng lần đầu tiên. Lúc đó, cậu đã khá là hờ hững, vô tâm. Định mệnh của những người ở Nam Cực thì liên quan gì đến cậu? Con số đó cũng lớn hơn nhiều một ngàn bốn trăm. Đã có bảy trăm triệu người sống ở Góc Nam, và cậu đã không hề quan tâm đến một người nào cả. Ít nhất là không đủ quan tâm để mạo hiểm tính mạng mình vì họ.

Cậu đã vẫn hờ hững.

Bảy trăm triệu là một con số quá to để có thể hiểu rõ. Nó quá xa xôi và trừu tượng. Khi nói đến hàng triệu người, con người ngừng là con người và biến thành con số. Sunny không cầu mong họ gặp việc không may, nhưng cậu cũng không thể quan tâm đến một con số.

Nhưng binh lính và thường dân mà đã chết ở LO49 là khác. Mặc dù một ngàn bốn trăm là không thể so sánh với bảy trăm triệu, với cậu, họ là thật. Cậu đã sống với họ, chia sẻ bánh mì với họ, chiến đấu bên cạnh họ. Cậu đã quen và biết họ như những con người, và không phải con số.

Nên, cái chết của họ ảnh hưởng Sunny hơn rất nhiều cái khả năng cả một góc bị hủy diệt. Biết thứ cậu biết bây giờ, cậu không nhịn được mà nhìn Quân Đội Đầu Tiên và nhiệm vụ của nó trong một ánh sáng khác.

...Chắc chắn là sẽ có thêm nhiều cái chết. Chính phủ đã có một mục tiêu đầy tham vọng là sơ tán cả một lục địa, nhưng kế hoạch của họ đã tan vỡ từ vết may. Nhiều người hơn nữa sẽ chết. Hàng triệu người. Đến cuối cùng, bao nhiêu trong số bảy trăm triệu sẽ được cứu? Sáu trăm? Năm? Ít hơn nữa?

Đương nhiên là cậu không cách nào biết được.

Nên...nó khiến cậu có cảm giác gì?

Cậu phẫn nộ? Có thêm động lực? Rực cháy với sự quyết tâm? Cậu có tìm thấy tín niệm?

Không thật sự.

Thở ra một hơi cay đắng, Sunny thì thầm:

"Đúng là lãng phí..."

Cậu chỉ cảm thấy khinh miệt. Thật lãng phí, toàn bộ. Lãng phí mạng người, tài nguyên, và tiềm năng. Nó khiến cậu muốn bệnh khi biết thế giới này đã ăn ngấu nghiến nhiều đến vậy...

Trong lúc những người mà có thể ngăn không cho nó xảy ra lại quá bận rộn với việc chiến đấu với lẫn nhau. Đám khốn kiếp đó.

Đến cuối cùng, tất cả những gì Sunny có thể làm là nghe theo lời khuyên của bản thân và tập trung vào chính mình, và thứ thuộc về mình.

Cậu không thể cứu bảy trăm triệu người, nhưng cậu có thể đảm bảo rằng cậu, binh lính của cậu, và thường dân cậu đang chăm sóc sẽ còn sống vượt qua thảm họa này.

Nhiêu đó, ít nhất thì nhiêu đó là thứ cậu có thể lo liệu.