Chương 902: Tình Hình Hiện Tại
Dorn, Kim và Luster cũng mang đến những tin tức khác từ thế giới Mộng Ảo. Toàn bộ là rời rạc và hỗn loạn, vì bản thân Quân Đội Đầu Tiên cũng không có vẻ nắm chắc về những việc đang diễn ra ở Trung Nam Cực.
Với toàn bộ biện pháp liên lạc hiện đại ngừng hoạt động, bất cứ thông tin nhỏ giọt vào và truyền đi thông qua thế giới Mộng Ảo đều sẽ là không hoàn thiện, và thường sẽ là tin tức đã cũ khi người ta nghe đến. Việc thiếu đi tình báo đáng tin cậy là nỗi sợ hãi tồi tệ nhất đối với tất cả những quân đội.
Cơn bão tuyết kì lạ mà đang ảnh hưởng toàn bộ Trung Nam Cực là nguyên nhân cho việp sụp đổ mạng lưới tình báo. Nó được qui cho một Titan mà đã xuất hiện khoảng một tháng trước, được cho cái tên Quái Thú Mùa Đông. Vị trí hiện tại của con Titan là không rõ, nhưng mà sự ảnh hưởng của nó thì có thể cảm nhận được trong cả vùng này.
Tập đoàn quân được giao nhiệm vụ sơ tán Trung Nam Cực đang gặp khó. Phần phía nam của nơi này - nơi Sunny và tổ đội hiện đang mắc kẹt - là đã mất và gần như hoàn toàn bỏ hoang. Người ta đang cố gắng duy trì sáu thành lũy còn lại, không biết khi nào và ở đâu sẽ là đợt tấn công tiếp theo của đám Titan.
Tệ hơn nữa, đám Titan chỉ là những sứ giả của giai đoạn mới của Chuỗi Ác Mộng. Tần suất và độ mạnh mẽ của những cánh Cổng có vẻ đã tăng lên đáng kể, và vô số Sinh Vật Ác Mộng đang tràn vào thế giới thức tỉnh mỗi ngày.
...Nói cách khác, nhân loại ở Trung Nam Cực đang gặp rắc rối, và Sunny là ở trong rắc rối lớn nhất cả.
'Tuyệt vời.'
Những thủ hạ của cậu không chỉ nhận thông tin, mà còn báo cáo tình hình và vị trí hiện tại của họ. Thông tin đó sẽ mất một lúc để đến được Bậc Thầy Jet, rồi lâu hơn nữa để cô có thể trả lời ngược lại Sunny. Hiện tại, cậu không có gì để làm cả.
Sunny suy tư vài phút về việc có nên di chuyển về phía bắc ngay lập tức, hay là ở lại nơi này vài ngày để cho những binh lính của mình thời gian để khôi phục và biết thêm về chuyện đang xảy ra trong vùng. Đến cuối cùng, cậu quyết định hoãn lại quyết định đến khi những người đang ngủ ca hai trở lại từ thế giới Mộng Ảo.
Để Tê Giác bất động ở khoảng không như này không phải là một tình huống lý tưởng, nhưng mà mù mờ đi đến dãy núi cũng vậy. Dù làm gì thì cũng có cơ hội lớn là thảm họa sẽ tìm đến họ, nhưng ít nhất thì lựa chọn trước sẽ cho mọi người cơ hội trở lại trạng thái chiến đấu đỉnh điểm.
Cũng có hai người bình thường mà cần phải cân nhắc đến.
Sau khi Kim, Luster và Dorn hoàn tất báo cáo, Sunny di chuyển đến khu bếp của phương tiện, triệu hồi Hòm Hám Của, và tập trung làm bữa sáng thịnh soạn cho đoàn người trên Tê Giác. Nấu ăn luôn khiến cậu cảm thấy bình tĩnh hơn.
Cậu tự ngẫm về rất nhiều thứ. Quân Đội Thứ Hai đang tập hợp đến mức nào rồi? Những Đại Gia Tộc đang làm gì? Sẽ khó cỡ nào để đến được cứ điểm ở xa, cái ở gần Núi Erebus?
Thành phố đó nổi tiếng với những cánh đồng năng lượng địa nhiệt. Ít nhất thì họ sẽ không phải lạnh lẽo nữa một khi đến được nó.
Cậu cũng tự hỏi về Rain. Con bé có lo lắng vì sự im lặng lâu ngày của cậu? Con bé có đang ở trong Ác Mộng Đầu Tiên?
Cậu có thể đi đến Tháp Ngà và nhờ một thành viên tổ đội xem thử. Effie khá thân với Rain, và Nephis cũng vậy. Kai giữ liên lạc với Aiko, người phụ trách chăm sóc Rain khi Sunny vắng mặt, và Cassie thì có vẻ biết mọi thứ về mọi người nói chung.
Nhưng không...cậu không thể đi ngay bây giờ. Có một sự khác biệt giữa ngủ một giấc và đi đến thế giới Mộng Ảo. Cái trước sẽ khiến cậu chậm vài giây để phản ứng với nguy hiểm, nhưng cái sau thì sẽ khiến cậu hoàn toàn bỏ lỡ nó. Với tình huống nguy hiểm như này, cậu không thể cho phép bản thân vắng mặt.
Nhanh chóng, mùi thức ăn mang mọi người bên trong Tê Giác đến khu vực nghỉ ngơi. Ngay cả Giáo sư Obel và Beth cũng thức dậy vì nó. Sunny lén quan sát ông lão, cố đánh giá tình trạng của ông ta.
Giáo sư có vẻ vẫn khá tốt, khi cân nhắc đến việc rời khỏi của họ là đột ngột đến mấy. Ông ta vẫn có vẻ cổ đại và yếu ớt, nhưng mà không có dấu hiệu cho thấy sức khỏe đang đột nhiên xấu đi. Dù vậy, Beth dùng một máy quét y tế cầm tay để đo lường vài thứ, rồi đưa ra một lô thuốc và chất dinh dưỡng từ trong túi, hành động như một y tá lo lắng.
Sunny đặt đĩa cà ri thơm lừng lên bàn, cũng như một ấm cà phê và vài thanh sô cô la đen làm tráng miệng. Cân nhắc đến tình huống của họ, thì bữa ăn khiêm tốn này có vẻ xa hoa đến kì lạ.
Trước khi ăn, Giáo sư Obel tò mò nhìn quanh, rồi mỉm cười và nói với giọng thân thiện thông thường:
"Cậu có một cỗ máy ấn tượng đó, Bậc Thầy Sunless."
Luster, người mà đã mang một muỗng đầy cà ri lên miệng, ngừng lại và nhếch mép cười.
"Đúng vậy, phải không hả? Trong toàn bộ phương tiện tôi từng lái, thì Tê Giác của chúng ta là đáng gờm nhất! Có một lần, chúng tôi đã phải tông xuyên cả bầy Sinh Vật Ác Mộng cấp thấp...a, đúng là rất hoành tráng."
Ông lão mỉm cười.
"Mừng vì vẫn thấy thiết kế này được dùng và được cập nhật tiên tiến nhất. Ta quen người kĩ sư mà đã đưa ra khái niệm APC này. Đương nhiên, lúc đó nó không tân tiến như này. Công nghệ ma pháp thậm chí còn chưa vào giai đoạn sơ sinh, nên những giải pháp cô ấy đưa ra để khiến phương tiện to lớn như này di chuyển với tốc độ có thể chấp nhận phải nói là tài tình."
Sunny nghiêng đầu, cố tưởng tượng. Một thế giới không có công nghệ ma pháp...khó để có thể nghĩ đến một thứ như vậy.
Vậy mà, Giáo sư rõ ràng nói đúng. Chỉ nửa thế kỷ trước, nó đã chưa tồn tại.
'Hờ.'
Mọi người ăn, biết rằng họ sẽ cần nhiều năng lượng để đối mặt sắp đến. Nhưng đến một lúc, Beth ném một ánh mắt phức tạp về phía Sunny và hỏi:
"Giờ khi mọi thứ đã hơi bình tĩnh lại...cậu cuối cùng có thể giải thích việc gì đã dẫn đến diễn biến đột ngột này không hả Bậc Thầy Sunless? Tại sao chúng ta phải rời khỏi LO49 vội vàng đến vậy? Ờ...không phải tôi nghi ngờ quyết định của cậu hay gì..."
Cậu im lặng một lúc, uống một ngụm cà phê.
Có gì để nói?
Sunny nhún vai.
"Tôi tin tưởng rằng Ariadne đã bị phá hủy, và LO49 đã biến mất. Mọi người ở đó đã chết. Chín người chúng ta là những người duy nhất còn sống."