Chương 901: Mức Độ Nguy Hiểm

Chương 901: Mức Độ Nguy Hiểm

Ừ thì, thật ra nó có màu đen. Phủ trong hắc ám của đêm dài, Sunny cưỡi ngựa về phía bắc xuyên qua cơn bão tuyết kêu gào. Với mắt cậu, thứ có thể nhìn xuyên bất cứ cái bóng nào, tuyết có vẻ xám nhạt, gần như trắng.

Đường trở lại là không đủ dài để xử lý mọi ý nghĩ và cảm xúc dâng trào trong tim cậu, nhưng may mắn là, Sunny có quá nhiều lo lắng về tương lai để có thể chìm trong những sự hối hận về quá khứ.

'...Dù sao cũng không quan trọng.'

Verne đã chết, và những người khác cũng vậy. Không ai trong số những người mà Sunny đã quen biết trong vài tuần qua còn sống. Giờ, toàn bộ cậu có thể làm là đảm bảo binh lính của mình, Giáo sư Obel và Beth không có cùng định mệnh đó.

Đó sẽ không dễ.

Nhanh chóng, xác của cỗ máy chiến tranh cũ kĩ đã hiện ra trong tầm mắt. Sunny hủy đi Ác Mộng và đi về phía khung kim loại gỉ sét và lưỡng lự vài giây trước Tê Giác.

Rồi, cậu mở nắp và leo vào trong.

Quentin, Samara và Belle đang trông chừng, mỗi người đều căng thẳng và sẵn sàng chiến đấu. Phát hiện cậu, những người Bất Thường thở phào nhẹ nhõm.

"Đội trưởng. Cậu trở lại rồi."

Sunny gật đầu.

"Có gì xảy ra trong lúc tôi vắng mặt không?"

Quentin lắc đầu.

"Vẫn chưa có Sinh Vật Ác Mộng nào cả. Giáo sư Obel và Cô Beth đều kiệt sức, nên họ đang ngủ. Chúng tôi để Giáo sư vào buồng ở của Đội trưởng. Mong cậu không ngại."

Hắn giữ im lặng một giây, rồi nói thêm với chút ủ rũ trong giọng nói:

"...Đương nhiên, chúng tôi cũng trông chừng họ. Ngừa trường hợp một hay cả hai người trở thành người mang Ma Pháp."

Sunny không quá quan tâm về chuyện chỗ ở vào lúc này, nên cậu chỉ gật đầu. Điểm đầu tiên trong báo cáo ngắn ngủi của Quentin là quan trọng nhất.

'Không có Sinh Vật Ác Mộng, chưa...'

Điều này có thể thay đổi bất cứ lúc nào.

Thật ra, cậu đã mạo hiểm khi cho phép binh lính ngủ và rời khỏi Tê Giác, kể cả nếu một cái bóng đã ở lại để quan sát xung quanh và có thể được dùng làm cổng ra cho Bước Bóng Tối.

Ở Trung Nam Cực hoang dã này, bây giờ đã là vương quốc của Sinh Vật Ác Mộng. Từng bầy di chuyển qua dãy núi, nhiều kẻ tràn xuống đồng bằng bên biển này.

Một bầy sinh vật có thể tình cờ chạm đến nơi tổ đội đang dừng lại bất cứ lúc nào, nên nó không hề an toàn.

Nhưng an toàn đã là vấn đề của quá khứ.

Trước đó, cậu đã có những lựa chọn mà là an toàn, và những lựa chọn mà là nguy hiểm. Nhưng sau khi rời khỏi sự bảo vệ của LO49 và những bức tường dày của nó, cậu chỉ có thể lựa chọn giữa những mức độ nguy hiểm khác nhau. Đây là một bài toán về những rủi ro có thể chịu.

...Kể cả vậy, với Thuộc Tính [Định Mệnh], những tính toán đó cơ bản là vô dụng.

Nhăn nhó, Sunny che mặt với một tay và xoa nó. Cậu đã quá mệt mỏi và tê dại để có thể quan tâm ngay bây giờ. Cậu cũng cần nghỉ ngơi.

"Ừ thì. Tôi sẽ đi ngủ một giấc đây. Đánh thức tôi nếu bên ngoài có chuyển động."

Vì cái giường êm ái của cậu hiện đang bị Giáo sư Obel chiếm lấy, Sunny leo vào một buồng ngủ trong hốc tường và nhắm mắt lại.

Ngủ bây giờ là rủi ro cỡ não?

Trước khi để tinh thần chìm vào cái ôm dễ chịu của hắc ám, cậu triệu hồi Thánh và để cô canh gác Tê Giác từ bóng tối.

Đó là toàn bộ Sunny có thể làm...

Đêm không bao giờ kết thúc, buổi sáng không bao giờ đến. Khi Sunny thức dậy, thế giới vẫn y hệt trước đó. Cơn bão tuyết dữ dội bao phủ thế giới, khiến bầu trời hắc ám lạnh lẽo trở nên che mù. Cậu đã bị kéo khỏi giấc ngủ không mơ mộng bởi âm thanh buồng ngủ ở gần đó mở ra.

Đối diện cậu, một bảng trên tường Tê Giác trượt đi, để lộ một buồng ngủ ẩn giấu đằng sau đó. Dáng người to lớn của Dorn có thể dễ dàng nhìn thấy bên trong đó. Gã khổng lồ đúng là đã xui xẻo khi họ nhận lấy phương tiện vận chuyển này, vì những buồng ngủ tiêu chuẩn là hơi quá nhỏ đối với cơ thể xuất chúng của hắn. Nhìn hắn leo ra khỏi buồng ngủ là một cảnh tượng buồn cười, lần nào cũng vậy.

Nhưng mà Sunny không mỉm cười.

Đảm bảo những cái bóng và Thánh đã không phát hiện mối đe dọa nào, cậu rời khỏi hốc tường. Không lâu sau đó, Luster và Kim cũng thức dậy.

"Quentin, Belle, Samara - đến lượt mọi người."

Ba người Bất Thường không thể đợi để có thể có giấc ngủ mà đã chờ đơi từ lâu. Sự kiệt sức và khát vọng muốn ngủ của họ áp đảo đến mức họ thậm chí còn không ở lại để nghe những đồng nghiệp báo cáo thứ họ nghe được từ thế giới Mộng Ảo. Một phút sau đó, cả ba đều đã đi vào buồng ngủ.

Sunny nhìn Kim, Luster và Dorn. Họ trông tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua. Mặc dù một đêm nghỉ ngơi là không đủ để loại bỏ toàn bộ sự mệt mỏi tích lũy, những người Thức Tỉnh lại là những sinh vật bền bỉ.

Sunny, người mà chỉ ngủ vài giờ, cảm giác hoàn toàn tan vỡ thay vì hồi sức. Nhưng mà, cảm giác đó nhanh chóng trôi qua.

"Vậy?"

Những người lính nhìn lẫn nhau. Sau vài giây, Dorn là người đầu tiên lên tiếng:

"Không ổn, Đội trưởng."

...Lần này, Sunny có mỉm cười.

"Wow. Ai đoán được chứ."

Tên khổng lồ ngượng nghịu gật đầu, rồi bắt đầu báo cáo.

"Từ những gì chúng tôi có thể tìm hiểu, Đông Nam Cực vẫn còn trong kiểm soát của nhân loại, nhưng mà Trung Nam Cực...thì đã là một đống lộn xộn."

Gương mặt hắn tối lại.

"Những vị Thánh đến cuối cùng đã có thể giết một con Titan, nhưng mà vẫn còn hai. Một phần của dãy núi cũng đã bị phá hủy trong trận chiến đó. Nhưng mà đó không phải phần tệ nhất..."

Sunny bực bội thở dài.

"Nói thẳng ra đi."

Dorn cúi xuống.

"Cứ điểm phòng ngự mà sư đoàn của chúng ta đáng lẽ phải thiết lập...nó đã biến mất. Hoàn toàn bị quét khỏi bản đồ. Những người sống sót, những ai vẫn còn - cả binh lính lẫn dân thường - đang trong quá trình cố rút lui đến những cứ điểm khác. Không còn lực lượng nào của Quân Đội Đầu Tiên kể từ đây đến Núi Erebus, thưa sếp."

Sunny giữ yên lặng một lúc lâu, một biểu hiện tiếc hận hiện lên mặt cậu.

'Cứ như vậy.'

Chuyến đi bốn trăm kilomet của họ...có vẻ vừa biến thành một chuyến ngàn cây số.