Chương 900: Đừng Nhìn Lại

Chương 900: Đừng Nhìn Lại

Một sự yên lặng buồn bã lắng xuống căn phòng. Cuối cùng, Verne là người phá vỡ nó. Đứng thẳng người, ông ta nhìn Sunny và nói với giọng nặng nề:

"Việc...việc tốt nhất tôi có thể làm là tìm người tình nguyện từ trong những người Thức Tỉnh của tôi. Để họ mạo hiểm ngủ đi. Vài người có lẽ sẽ chết, nhưng một số ít nên trở lại với tin tức từ thế giới Mộng Ảo. Rồi, chúng ta có thể thảo luận việc sơ tán trên đường đất liền."

Sunny nhìn ông ta chăm chú mà không nói gì. Sự giận dữ của cậu đột nhiên biến mất, thay vào đó, chỉ còn lại sự mệt mỏi, hối hận, và một cảm giác mơ hồ của sự phẫn uất hắc ám.

'Chết tiệt cả mà...'

Nếu Verne quả thật cử những người xung phong vào thế giới Mộng Ảo, kể cả khi biết chuyến đi đó có thể là một đi không trở lại...thì họ sẽ có thể trở lại trong khoảng tám tiếng. Tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra ở phía bắc sẽ giúp Sunny rất nhiều.

Nhưng tám giờ là quá lâu.

Sự hoảng hốt trong cậu đã gần như ngột ngạt. Cậu không biết liệu họ có tám phút, đừng nói đến tám giờ.

"Không có thời gian. Ông không thể."

Verne tựa lên bàn và nhắm mắt một giây. Khó để đoán đầu óc ông ta đang nghĩ gì, nhưng Sunny bằng cách nào đó biết cậu sẽ không thể thuyết phục người sĩ quan nghiêm nghị này.

Tim cậu trở nên lạnh lẽo.

'A, cảm giác đó...cái cảm giác đắng chát này. Hình như lâu rồi mình không nếm được nó.'

Vào lúc đó, Verne đột nhiên nói:

"...Một đoàn lớn sẽ không thể làm được. Nhưng một phương tiện kiên cường duy nhất có lẽ có thể."

Sunny cau mày, chật vật để theo dòng suy nghĩ đó, có lẽ do sự kiệt sức.

"Ý ông chính xác là gì?"

Bậc Thầy lớn tuổi hơn nhìn cậu và nhún vai với sự bình tĩnh kì lạ.

"Ý tôi là chúng ta không phải đặt toàn bộ trứng trong một giỏ. Nhiệm vụ của cậu không phải là bảo vệ mọi người ở cơ sở này, Sunless. Không như của tôi. Nhiệm vụ của cậu là cứu một mục tiêu giá trị cao cụ thể. Cả hai chúng ta đều phải thực hiện nghĩa vụ của bản thân trong toàn bộ khả năng. Nên...hãy mang đi Giáo sư Obel, chất hàng tiếp tế lên APC của cậu và rời đi ngay lập tức. Cách này, kể cả nếu như giả thuyết của cậu là đúng, thì sẽ không là...một tổn thất toàn bộ cho nhân loại."

Có nhiều thứ mà họ đã nói, và nhiều thứ vẫn chưa ai nói. Nhưng mà không cần phải nói ra những lời đó. Hai Bậc Thầy nhìn nhau vài giây, một sự thấu hiểu thầm lặng giữa họ. Đến cuối cùng, khóe miệng Sunny giật giật.

"Tôi vẫn nghĩ ông đã sai. Người ta không biết thứ gì là khả thi và bất khả thi đến khi họ thử. Ừ thì...ít nhất là đó là đa số trường hợp trong cuộc đời tôi."

Verne chỉ gật đầu.

"Vậy thì chứng minh tôi sai đi Sunless. Tôi chúc cậu may mắn."

Sunny nhăn nhó, đứng lại đó một hai giây, rồi quay người lại. Một giây sau đó, cậu đã đi khỏi phòng.

Cậu không còn gì để nói thêm, và không có thời gian để lãng phí.

Hoàn toàn không có thời gian.

Cảm giác khẩn cấp đáng sợ vẫn trong tim, Sunny dùng Bước Bóng Tối để xuất hiện ngay trong trung tâm nghiên cứu. Lần này, Beth thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi thấy cậu.

"Cậu...đợi đã, không thể nào...Bậc Thầy Sunless, có thể nào cậu cố ý khiến tôi sợ hãi chỉ cho vui không vậy hả?"

Cậu lắc đầu, nhìn quanh, rồi ra hiệu cho cô gái trẻ đến gần hơn. Thứ cậu phải nói cần phải không cho người khác nghe được.

Cau mày, Beth rời khỏi từ bên cạnh Giáo sư Obel và đi về nơi cậu đang đứng. Nắm lấy vai cô, Sunny cứ vậy mà lôi cô gái đến phòng bên cạnh.

"Cậu...cậu làm cái quái gì vậy..."

Sunny đóng cửa và quay người, đôi mắt thụt sâu và điên dại của cậu khiến Beth rùng mình.

"Im lặng và lắng nghe. Kế hoạch có thay đổi."

Không có thời gian giải thích cặn kẽ, Sunny chỉ nói cô biết những phần cần thiết - rằng Giáo sư đang gặp nguy hiểm, và phải được di chuyển ngay lập tức. Sự hé lộ bất ngờ đó là khó tiêu hóa, nhưng mà sẽ có thể dẫn đến thương vong nếu Beth không chịu lắng nghe ngay lập tức, nên Sunny xây dựng từ ngữ của mình theo cách mà lợi dụng những phẩm chất sâu sắc của cô - sự trung thành với ông lão và khát vọng giữ ông ta sống sót.

Beth mở to mắt.

"Nhưng...nhưng tại sao lại nói với tôi? Sao cậu không đến thẳng Giáo sư?"

"Giáo sư Obel là một người cao cả. Ông ta sẽ không muốn để lại người của mình để cứu bản thân...nên, tôi cần cô thuyết phục ông ta. Nhanh. Dù sao thì cô là người hiểu rõ ông ấy nhất."

Cô gái vẫn không hiểu.

"Nhưng...nhưng tại sao chúng ta không thể mang tất cả mọi người?"

Giọng nói của cô khẽ.

Sunny ảm đạm nhìn cô, biết rằn đây là thứ cậu không thể làm.

"Phương tiện của tôi chỉ có thể mang từng đó người. Giờ thì, đi và làm thứ tôi nói đi. Mỗi phút chúng ta lãng phí đều có thể là khác biệt giữa sống và chết."

Beth mơ hồ gật đầu, rồi chậm rãi quay người, chỉnh trang lại bộ áo và rời khỏi phòng.

Sunny nhìn qua khe hở của cửa và thấy những nhà khoa học vây quanh giáo sư, và rồi xấu hổ quay lại. Nhưng mà, sự tự nuông chiều này chỉ kéo dài một giây.

Cậu cũng không có thời gian để hối hận.

Không quan tâm đến việc tiết kiệm tinh túy, Sunny di chuyển qua bóng tối và nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Tê Giác. Cậu có thể cảm giác ba cái bóng bên trong đó, còn Luster, Kim và Quentin thì đang đứng trước APC.

Phát hiện cậu, họ đứng thẳng người.

"Đội trưởng, sếp! Ờ...tôi đã làm như sếp nói."

Sunny liếc nhìn Luster và gật đầu.

"Đi và thực hiện khởi động máy. Tôi muốn Tê Giác sẵn sàng xuất phát bất cứ giây nào."

Mắt chàng trai biến thành tròn vo, nhưng rồi nhanh chóng lao vào cổng nắp mà không hỏi thêm gì. Sunny, Kim và Quentin đứng đó trong cơn lạnh buốt.

Cảm thấy tim mình đập loạn xạ, Sunny ngước lên bầu trời.

Bầu trời đang bị bao phủ bởi một màn trắng.

'...Bão tuyết lại bắt đầu.'

Vào lúc đó, Quentin cẩn thận hỏi:

"Đội trưởng...xin lỗi, nhưng mà chính xác thì có gì đang xảy ra vậy?"

Cậu cho healer ga lăng một ánh mắt ngắn ngủi.

"Chúng ta rời khỏi."

Cả hai thủ hạ có vẻ giật mình.

"Rời khỏi? Ngay bây giờ? Nhưng...tại sao?"

Sunny lưỡng lự với câu trả lời.

"Vì chúng ta có lệnh phải giữ VIP sống sót."

Đó có vẻ khiến họ ngừng đặt câu hỏi.

Một phút trôi qua, rồi phút nữa. Máu cậu đầy adrenalin, như thể đang trong giữa một trận chiến. Thời gian bò ở chậm như sên, và vì lý do gì đó, Sunny có cảm giác như thể bản thân đang bị khóa trong gông cùm, chờ đợi lưỡi chém rơi xuống.

'Đi nhanh lên, chết tiệt!'

Bản năng của cậu đang gào thét nói họ phải rời khỏi LO49, ngay bây giờ.

Cuối cùng, hai bóng người xuất hiện từ màn tuyết trắng. Giáo sư Obel đang bước đi cứng nhắc, với gương mặt phiền muộn. Beth đang hỗ trợ ông ta và mang theo một túi nhỏ.

Ông lão dừng lại gần Sunny và nhìn cậu với biểu hiện nghiêm trang. Ông ta chần chừ trước khi nói.

"Chàng trai...ta nghe nói cậu sẽ mang chúng ta rời khỏi ngay bây giờ."

Sunny gật đầu.

"Đúng vậy Giáo sư. Làm ơn vào trong đi. Nhanh lên. Tôi sẽ giải thích sau."

Họ tiến vào Tê Giác và đóng lại cửa. Trong lúc Beth nhìn quanh với sự tò mò bị giảm xuống, Luster cho phương tiện nặng nề di chuyển.

Những người lính gác đã được thông báo bởi Verne, nên họ mở cổng và cho phép đội Bất Thường lái qua.

...Đến giây cuối cùng, Sunny vẫn chắc chắn có gì đó khủng khiếp sẽ xảy ra. Nhưng, bằng cách nào đó, đã không có.

Tê Giác lái đi khỏi pháo đài, vượt qua đoàn phương tiện đậu ngay bên ngoài, và biến mất vào bức tường trắng của cơn bão tuyết. Chỉ khi ánh sáng của cơ sở biến mất khỏi tầm mắt thì Sunny mới cảm giác được một sự nhẹ nhõm gần như áp đảo.

Cậu tựa ra...không, suýt đâm vào...tường sau lưng và thở ra một hơi run rẩy.

'Kịp rồi. Chúng ta thoát kịp rồi...'

Mặc dù có nhiều ánh mắt mơ hồ và lo lắng nhắm về phía cậu, Sunny vẫn giữ im lặng. Chậm rãi, khoảng cách giữa Tê Giác và Đài Quan Sát Mặt Trăng Bốn Mươi Chín trở nên lớn hơn. Một cây số, rồi cây số nữa...rồi một chúc.

Họ đã để nó lại phía sau.

Một thời gian sau đó, khi mà phương tiện nặng nề di chuyể khoảng nửa chiều dài đồng bằng mà ngăn cách bờ biển và dãy núi, Sunny ra lệnh cho Luster ngừng lại và núp Tê Giác trong cái xác của một cỗ máy chiến tranh khổng lồ để lại từ Thời Đại Tăm Tối.

Cậu nhắm mắt và tập trung vài phút. Những cái bóng đảm bảo không có Sinh Vật Ác Mộng nào nằm chờ gần đây.

Sau đó, Sunny hít một hơi thật sâu.

"Kêu Gọi không quá mạnh ở đây. Nên là tình trạng xanh lá, vậy nên...chúc mừng. Mọi người cuối cùng có thể nghỉ ngơi."

Bất chấp sự bất an và nghi ngờ, những người lính của cậu phản ứng với lời nói đó với sự háo hức thấy rõ. Họ cũng đã muốn sụp đổ từ mệt mỏi và kiệt sức.

"Luster, Kim và Dorn. Mọi người ngủ trước. Ba người còn lại trông chừng và chăm sóc những vị khách của chúng ta."

Họ gật đầu, đã biết vai trò của mình.

"Vâng thưa sếp! Nhưng...ờ...Đội trưởng, còn cậu?"

Sunny nhìn Belle với biểu hiện âm u.

"...Tôi có thứ phải làm."

Cậu đi về phía cửa thoát. Beth cố chắn đường cậu với một câu hỏi, nhưng cậu chỉ đơn giản nhìn cô ta, và cô gái đột nhiên lùi lại.

Ra khỏi Tê Giác, Sunny đi vào cơn bão tuyết, rồi triệu hồi Ác Mộng. Con ngựa trung thành vươn lên từ bóng tối, mắt nó cháy lên những ngọn lửa đỏ thắm đáng sợ. Nhảy lên yên ngựa, Sunny cho nó phi nước đại trên tuyết.

Cậu đương nhiên để lại một cái bóng để canh chừng gần Tê Giác.

Đến hiện tại, phạm vi mà cậu có thể điều khiển nó là hơn mười ba cây số. Đó cơ bản là một nửa khoảng cách hiện tại giữa Tê Giác và LO49.

Cậu bay về phía nam, triệu hồi mũ giáp đóng lại không chi tiết gì của Xích Bất Tử để bảo vệ bản thân khỏi cơn gió lạnh như cắt. Giác quan bóng của cậu lan tỏa ra trước, thay thế thị giác mà đã vô dụng vì cơn bão tuyết dữ dội.

Ngừng lại ở ngay biên giới của phạm vi Điều Khiển Bóng, Sunny ở trên lưng ngựa, và cho một cái bóng khác bay ra trước. Nó trượt về phía nam với tốc độ kinh khủng, và cuối cùng đến bức tường của cơ sở.

Có những cỗ súng máy đáng gờm trên đó, những ánh đèn pha mạnh mẽ nhấn chìm xung quanh pháo đài trong ánh sáng, những bông tuyết nhảy múa trên những chùm sáng rộng. Cổng mà Tê Giác vừa khỏi khỏi chưa đến một giờ trước được đóng chặt lại. Một đoàn phương tiện vận chuyển đậu trước đó, phủ tuyết, mục đích ban đầu từ lâu bị lãng quên.

Cơn bão tuyết khiến thế giới mù mờ, và trong một lúc - cứ như lúc cậu vừa đến đây - Sunny cảm thấy một chút sợ hãi. Như thể cả cơ sở này là trống rỗng, với chỉ những hồn ma ở trên những con đường của nó.

...Chỉ là, lần này, sự sợ hãi của cậu đã thành hiện thực.

Không có ai đứng canh gác trên tường. Không có binh lính tuần tra những con đường bị bỏ hoang. Những tòa nhà đứng trống rỗng, với những màn hình vẫn cho thấy những đoạn ghi hình từ những chương trình giải trí, thức ăn nằm trên đĩa, và cà phê trở nên nguội lạnh ở trong cốc.

Nhưng mà không có người.

Không có những nhà khoa học trong viện nghiên cứu, và không có sĩ quan ở trung trung tâm an ninh. Đường truyền của những camera vẫn còn hoạt động không hề cho thấy có sự chuyển động trong cả cơ sở.

Những cánh cửa của những nơi mà những dân thường đã bị giữ bên trong vẫn còn khóa. Nhưng mà không có ai ở trong đó. Không có dấu hiệu của sự tranh chấp, và không có dấu chân mới trên mặt đất phủ tuyết bên ngoài.

Mọi thứ chỉ...bất động.

Một ngàn bốn trăm người đã biến mất vào không khí. Họ có vẻ đơn giản đã mất tích, như thể chưa từng tồn tại.

...Cách đó nhiều cây số, Sunny nhìn về phía bức tường phía nam của pháo đài thông qua mắt của bóng. Cậu cảm thấy muốn cử cái bóng ra trước, và nhìn biển tăm tối lần nữa.

Nhưng cuối cùng, với một cú rùng mình, cậu quyết định thôi.

Nhanh chóng, cái bóng trở lại. Quấn vào cơ thể cậu, Sunny ra lệnh cho Ác Mộng quay đầu lại, và chạy vào bão tuyết mà không nhìn trở lại.

Có lẽ cậu không muốn...

Và có lẽ cậu đơn giản không dám.