Chương 899: Hi Vọng Duy Nhất

Chương 899: Hi Vọng Duy Nhất

Đã cảm thấy thiếu hơi, Sunny lăn khỏi bóng tối và ngã trên bờ đá ngay ngoài mép sóng. Những dòng nước chảy ra từ giáp cậu, và cả cơ thể cậu run rẩy.

"L-lạnh...a, lạnh t-thật..."

Nghiến răng, cậu đứng dậy và rùng mình khi bị cơn gió tấn công. Vào lúc này, thì ngay cả thể chất Vượt Bậc lẫn Ký Ức về Băng cũng không thể bảo vệ cậu khỏi cái lạnh thấu xương.

Nhưng kể cả vậy, bộ vuốt nắm giữ tim cậu còn lạnh hơn nữa.

"Nguyền rủa..."

Sunny tiến lên một bước, loạng choạng, rồi đứng thẳng và ngừng lại. Nắm đấm giữ chặt.

'Ariadne. Nó chắc chắn là Ariadne.'

Mảnh vỡ từ thân thuyền, cái nút đồng, toàn bộ đều cho thấy một ý nghĩa khủng khiếp. Đương nhiên, những chứng cứ này là không đủ để đưa ra kết luận chắc chắn, nhưng mà Sunny thì đã chắc.

Trực giác cậu nói vậy.

Không có ai đến cứu những người bị mặc kẹt trong LO49.

...Và Khủng Bố sẽ nhanh chóng quay trở lại xử lý họ, không phải nghi ngờ.

Đột nhiên tuyệt vọng, Sunny nhìn bức tường của pháo đài với ánh mắt lạc lõng. Vài giây trôi qua, cùng với tiếng hú của gió. Rồi, cậu cúi xuống, nhắm mắt, và rên rỉ.

"A...quá mệt mỏi."

Cơn lạnh là thứ khiến cậu rũ bỏ khoảnh khắc thiếu quyết đoán này và bắt đầu di chuyển. Cho dù tình huống là như nào, thì cậu vẫn phải đến nơi ấm áp trước đã.

Một bước, và cậu đã ở trên đỉnh bức tường. Bước thứ hai, và cậu đang đứng trên một con đường của nơi này. Bước thứ ba, và cậu đột nhiên xuất hiện ở góc của một phòng nghiên cứu nơi mà một nhóm nhà khoa học, bao gồm Giáo sư Obel và Beth đang ở trong sự canh gác.

Cô gái trẻ là người đầu tiên phát hiện cậu. Cô hơi giật mình bởi cảnh tượng đó.

"...Vượt Bậc Giả Sunless? Cậu làm gì ở đây?"

Sunny nhìn cô và nặn ra một nụ cười tái nhợt.

"Đừng để ý đến tôi. Tôi chỉ là bị lạnh ở bên ngoài."

Cậu nhìn chằm chằm Beth với biểu hiện nặng nề kì lạ vài giây, rồi lắc đầu.

"Dù sao thì, tôi sẽ đi đây."

Sunny phải đi gặp Verne trước. Cậu đã làm khô người, rồi đi trở lại trung tâm an ninh, cảm giác được sự khẩn cấp càng lúc càng ồn hơn trong đầu.

Trước đó, Sunny đã không biết nguồn gốc của nó, và đã cho rằng bản thân có vài ngày để tìm hiểu nó. Nhưng giờ, cậu không còn chắc chắn về việc đó nữa...

Có lẽ chỉ còn vài giờ trước khi thảm họa mà trực giác đang cảnh cáo cậu về sẽ xảy ra.

...Thậm chí có lẽ là vài phút.

"...Ông đang không nghe."

Sunny lườm Verne trong lúc những giây trôi qua. Tích tắc. Với mỗi giây, định mệnh của họ càng gần hơn với việc bị ấn định. Vậy mà, Bậc Thầy cao ráo kia lại đang khó ở.

"Tôi đang nghe."

Sunny đè nén khát vọng muốn đấm cái bàn. Không chỉ sẽ khiến cái bàn vỡ nát và gây ra nhiều tiếng động, mà nó còn sẽ không giúp tranh cãi của cậu chút nào cả. Hơn thế nữa, cậu quá mệt, và không có năng lượng thừa để đập phá đồ đạc.

"Vậy thì mắc cái quái gì mà ông không làm gì cả?!"

Verne thở dài.

"Vậy tôi nên làm gì đây?"

Sunny chớp mắt.

"Tập trung mọi người, chất họ lên những phương tiện vận chuyển, và lái khỏi cái nơi nguyền rủa này! Còn gì khác nữa?!"

Verne nhìn cậu một lúc, lông mày nhíu chặt hơn.

"Với toàn bộ sự tôn trọng Sunless, cậu đang không nói lý gì cả. Cậu đang cố thuyết phục tôi rằng Ariadne sẽ không đến, nhưng chứng cứ duy nhất của cậu là một cái nút áo và một đống kim loại cậu tìm thấy dưới nước. Chúng ta đều biết có nhiều rác từ những thuyền đắm cũ như thế nào trong đại dương từ Thời Đại Tăm Tối. Phần kim loại đó có thể đến từ bất cứ đâu, cho dù có gỉ hay không."

Sunny muốn giận dữ đáp lại, nhưng mà vừa kịp kiềm chế lại. Verne không sai khi nghi ngờ giả thuyết có phần không căn cứ của cậu. Bất cứ thủ lĩnh tốt nào cũng sẽ nghi ngờ độ chính xác của thông tin như vậy. Vấn đề là Verne không có lợi ích từ việc được liên kết rất gần gũi với những Sợi Chỉ Định Mệnh, như Sunny. Ông ta không có trực giác của Sunny.

Ông ta mù lòa trước định mệnh.

"Nghe này...đây là thứ mà trực giác của tôi đang nói. Ở lại đây sẽ là một sai lầm khủng khiếp."

Dù vậy, Verne vẫn không bị thuyết phục. Ông ta lưỡng lự vài giây, rồi lắc đầu. Những lời nói tiếp theo nghe lịch sự, nhưng mà lại có một cân nặng trong chúng.

"Tôi không thể đánh cược mạng sống của một ngàn bốn trăm người vì trực giác của cậu, Sunless."

"Cái đồ ngu ngốc chết tiệt này!"

Sunny tức tối thở ra.

Verne...là một sĩ quan giàu kinh nghiệm của chính phủ. Từ việc hợp tác ngắn ngủi nhưng căng thẳng của họ, có thể dễ dàng nhìn thấy ông ta bảo thủ, chuẩn mực, và làm việc theo sách vở. Ông ta đã nhận được mệnh lệnh từ Chỉ Huy Quân Đội là phải củng cố LO49 và chờ đợi hải quân đến giải cứu, và đó là thứ mà ông ta quyết tâm sẽ làm. Phá vỡ mệnh lệnh là một việc không dễ với ông ta. Đầu óc ông ta không đủ mềm dẻo.

"Ông phải thừa nhận là tôi ít nhất có thể đúng. Nên, ở lại cũng là đánh cược. Chúng ta đã ở ngoài phạm trù của những thứ tiêu chuẩn Verne! Ông không thể tự mình suy nghĩ cho bản thân được hay sao? Chỉ một lần thôi?"

Mặc dù lời nói cuối cùng có chút thô lỗ, Verne không phản ứng quá nhiều. Ông ta chỉ nhìn chăm chú Sunny với biểu hiện nghiêm túc thông thường, rồi quay đi và thở dài. Vài giây sau, ông ta nói khẽ:

"Dù sao cũng không quan trọng."

Sunny cau mày. Những lời đó khiến cậu ngạc nhiên.

'Ông ta muốn nói cái quái gì chứ?'

"...Gì cơ?"

Bậc Thầy lớn tuổi hơn cúi xuống.

"Sunless...chúng ta bị ngắt khỏi Chỉ Huy Quân Đội. Tình hình ở phía bắc là xấu. Chúng ta không biết xấu cỡ nào, nhưng mà nó đủ nghiêm trọng để có nhiều Sinh Vật Ác Mộngs tự do di chuyển qua dãy núi. Thứ cuối cùng chúng ta nghe nói là vài Titan đã xuất hiện. Chúng ta thậm chí không biết nếu những cứ điểm vẫn còn thủ vững hay không."

Trong lúc nói chuyện, gương mặt mệt mỏi của ông ta trở nên tăm tối hơn.

"Địa hình giữa đây và doanh trại cuối cùng mà chúng ta biết của Quân Đội Sơ Tán Đầu Tiên là một mê cung, với vô số bầy sinh vật rình mò trong bóng tối. Công nghệ của chúng ta chỉ vừa đủ hoạt động, có thứ thậm chí còn không hoạt động. Binh lính của chúng ta thì đều kiệt sức và muốn sụp đổ. Thứ tôi muốn nói là một đoàn phương tiện vận chuyển hàng trăm dân thường không khả năng chiến đấu sẽ không thể sống sót chuyến đi đó. Không thể với thứ chúng ta còn để bảo vệ nó."

Verne nghiến răng.

"Nên, không phải tôi không chịu chấp nhận ý tưởng là Ariadne sẽ không đến. Chỉ là tôi không thể...vì con thuyền đó là hi vọng duy nhất của chúng ta."

Những lời nói của ông ta vang vọng trong căn phòng trống rỗng ở trung tâm an ninh, khiến Sunny cảm thấy lạnh lẽo hơn nữa.