Chương 898: Đi Bơi Một Chuyến

Chương 898: Đi Bơi Một Chuyến

Sunny đứng ở mép nước một lúc, nhìn biển với biểu hiện dè chừng.

'Buồn cười...'

Lúc mới bắt đầu có thói quen lên bức tường nam của pháo đài, cậu đã nhìn chăm chú đại dương với hi vọng nhìn thấy bóng dáng đáng gờm của chiến hạm hùng mạnh xuất hiện từ hắc ám. Nhưng giờ khi Ariadne chuẩn bị đến, suy nghĩ của cậu lại cách xa nó.

Cuối cùng, Sunny thở dài và cuối cùng hủy đi cái ghế, có ý định quay trở lại sự ấm áp.

...Nhưng mà, ngay trước khi cậu quay người lại, có gì đó hấp dẫn sự chú ý của cậu. Một tia sáng khó thấy ở vài bước xa hơn về phía biển, lộ ra dưới cơn sóng rút lui. Như thể ánh sáng mờ nhạt của ánh sao đang phản chiếu từ một mảnh thủy tinh nhỏ.

Sunny chần chừ vài giây, rồi đi lên một hai mét, dừng lại ở điểm mà cậu đã nhìn thấy món đồ vật phát sáng. Một làn sóng mới xô đến, liếm lấy giầy giáp của cậu. Cậu phải chờ nó bò đi trước khi quỳ xuống và nhìn kĩ hơn những thứ đá ướt át.

Ở đó, giữa chúng, có gì đó lấp lánh, chôn dưới vài mảnh băng. Sunny gạt đi đống băng và nhặt nó lên, rồi đứng dậy trước khi làn sóng tiếp theo đến.

Lông mày cậu nhíu chặt lại.

Trong tay cậu là một cái nút áo bằng đồng đơn giản, tương tự với những thứ có thể thấy trên vô số những áo khoác mùa đông mà được cung cấp cho những binh lính của Quân Đội Sơ Tán Đầu Tiên.

Chỉ bản thân cái nút không có gì đặc biệt.

Nhưng mà...

"Hử?"

Nhưng mà, Verne và những binh lính của ông ta không nằm trong Quân Đội Sơ Tán Đầu Tiên. Họ là binh lính của địa phương Nam cực, và đã đóng quân ở LO49 từ lâu trước khi Chuỗi Ác Mộng xuất hiện. Vậy nên, đồng phục của họ là hơi khác. Thật ra thì của họ có chất lượng tốt hơn hẳn, vì Quân Đội Đầu Tiên đã được tập hợp và trang bị rất vội vàng.

Đồng phục của họ là thích hợp hơn để chống lại cái lạnh, và bao gồm những parka được thiết kế rất tốt, có thể giữ người ta ấm áp ở những trường hợp ghê gớm nhất chứ không phải những bộ áo khoác được sản xuất hàng loạt.

Vậy thì làm sao cái nút này ở đây?

Sunny nhìn chăm chú mảnh đồng hình tròn vài phút, rồi chậm rãi ngước lên, đối mặt sự hắc ám của biể acr. Có một biểu hiện từ bỏ kì lạ trên gương mặt tái nhợt của cậu.

Thở dài, cậu nhắm mắt và vươn cảm giác bóng ra trước, xa hết sức có thể.

'Được rồi. Ổn thôi. Đến đây nào...đưa mặt mày ra đây con khốn. Tao biết mày chưa rời khỏi.'

Giác quan của cậu tỏa ra trước, lặn xuống sâu hơn dưới bề mặt nước lạnh lẽo. Dù sao thì nơi nào ánh sáng đến đều có bóng tối. Và ngay cả nơi mà ánh sáng chưa từng đến, thì vẫn có sự thiếu sót của nó.

Nhưng mà, Sunny không thể cảm giác được con Khủng Bố cho dù cố gắng tìm kiếm đến mấy. Nhưng mà cậu tìm thấy một thứ.

Cách bản thân khoảng hai mươi hay ba mươi mét, sâu dưới nước, có một hình dạng to lớn. Nó nằm trên đáy biển, đôi lúc khẽ di chuyển vì dòng chảy kéo đẩy nó.

Hình dạng đó bất thường và phần lớn là phẳng, với đường cong rất nhẹ. Những góc cạnh của nó thì sắc bén và lớm chởm.

Đó là toàn bộ Sunny có thể nói ra từ việc cảm nhận bóng của nó...đó và việc mà hình dạng đó không phải sinh vật sống, khi cân nhắc cái bóng đó thiếu đi đặc tính của việc bị chiếu ra bởi thứ gì đó sở hữu linh hồn.

Cậu không hề biết đó là gì.

Biển chứa đầy đủ thứ linh tinh, nên tại sao cậu lại quan tâm?

Nhưng vì lý do gì đó, cậu đúng là có.

Mở mắt, Sunny nhìn những cơn sóng lên xuống một lúc. Rồi, cậu chậm rãi tiến lên một bước, rồi bước nữa. Và rồi thêm bước nữa.

Nước lạnh giá đến cẳng chân cậu trước, rồi đầu gối. Rồi, eo. Cậu rùng mình, hít một hơi sâu, nhưng tiếp tục đi về trước.

'Mình...mình không bị mê hoặc, đúng không vậy?'

Không, không thể...cậu đã phá vỡ sự mê hoặc...tâm trí của cậu là của cậu...

Khi nước lên đến ngực, Sunny hít một hơi sâu và lặn xuống đáy sâu tăm tối. Bơi trong bộ giáp thép là không dễ, kể cả với thứ nhẹ và mỏng như Xích Bất Tử. Nhưng mà, cậu sở hữu sức mạnh và độ bền bỉ vượt xa người bình thường, nên Sunny kiên trì, chìm xuống sâu và sâu hơn dưới biển.

Bất chấp Ký Ức về Băng treo trên cổ, một cơn lạnh không như bất cứ thứ gì cậu từng trải nghiệm phủ lấy cơ thể, khiến cậu khó hô hấp, suy nghĩ, và di chuyển tứ chi.

Nghiến răng, Sunny bỏ qua nó và bơi về phía hình dạng ở xa.

Sau thời gian mà cậu cảm thấy như vô tận, cậu cuối cùng đến đáy biển và đẩy bản thân dọc theo bề mặt đó, đến gần hơn mục tiêu của mình. Cách xa đó, ở trên bờ biể, Thánh xuất hiện từ bóng của bức tường và đến gần mép sóng, giơ lên cung. Nếu có gì xảy ra, cô sẽ có thể bắn một mũi tên ngay tức thì.

Điều đó khiến Sunny cảm thấy tốt hơn một chút, mặc dù cậu không biết mũi tên sẽ mạnh cỡ nào sau khi xuyên qua vài chục mét nước. Cân nhắc đến sức mạnh của Cung Chiến Của Morgan, thì nó chắc vẫn trí mạng, dù vậy...

Và đương nhiên là độ hiệu quả của mũi tên còn phải phụ thuộc vào kẻ địch tiềm tàng kia nữa.

'Đừng có nghĩ đến việc đó...'

Tập trung vào việc trước mắt, Sunny di chuyển về trước, tìm đến hình dạng kì lạ và mở mắt. Cậu quan sát nó thông qua nước mù mờ.

Hình dạng đó...là một miếng hợp kim bị xé rách. Nó dài khoảng mười mét và có chiều rộng hơi kém hơn một chút. Vật liệu cứng cáp bị tàn bạo bẻ cong và phá vỡ, với những góc cạnh lởm chởm và những vết nứt sâu chạy khắp bề mặt của nó. Nó có vẻ đã bị xé khỏi một phần lớn hơn bởi thứ gì đó to lớn và cực kì mạnh mẽ.

Nhưng mà, không hề có dấu hiệu gỉ sét trên kim loại này, cho thấy nó đã ở trong nước không được bao lâu.

Sunny đến gần hơn, cảm giác bản thân có thể nhận ra tính chất và thành phần của hợp kim đó. Tâm trí cậu trở nên nhanh hơn, cố xác nhận sự quen thuộc này...

Cậu đặt một tay lên kim loại lạnh lẽo, nhớ lại.

Rồi, mắt cậu nheo lại, và vài bong bóng thoát khỏi miệng cậu.

...Đương nhiên, cậu biết nơi hợp kim dày này được dùng. Đây là cùng thứ kim loại mà đã tạo nên những lớp bên trong của con thuyền bọc giáp.

Đống hợp kim biến dạng này...

Là một mảnh vỡ ra từ thân một con thuyền chiến.