Chương 897: Đại Dương Yên Lặng
Sau khi Sunny phá vỡ sự mê hoặc và dùng hai ngày cứu những nạn nhân của nó, vài chục tính mạng, thứ kinh dị ẩn nấp bên dưới sóng biển có vẻ đã rời khỏi nơi phụ cận LO49.
Những nạn nhân lấy lại tỉnh táo, và mỗi người ở đây đều có thể nhìn và nghe thấy họ một lần nữa. Trong vài giờ kế đến, không ai cho thấy dấu hiện bị sự mê hoặc ảnh hưởng. Sự biến mất đã ngừng lại.
Và Ariadne thì cũng sẽ sớm đến.
Những cư dân kiệt sức, sợ hãi, và lo lắng của pháo đài dần cẩn trọng thả lỏng. Hi vọng yếu ớt trong họ cắm rễ và nở rộ.
Nhưng mà, người mà đã có nhiều trách nhiệm nhất trong sự thay đổi tích cực này - Sunny - lại không hề cảm thấy vui vẻ hay nhẹ nhõm. Trái lại, mỗi phút trôi qua, sự bất an và cảm giác bất lành chỉ càng trở nên mạnh mẽ hơn với cậu.
Cậu không thích việc này chút nào cả.
Đi qua những con đường phủ tuyết của nơi này, Sunny quan sát những gương mặt sôi nổi của những người lính đi tuần với gương mặt phiền muộn. Gương mặt cậu lúc này tăm tối và ảm đạm.
'...Không hợp lý. Không có gì hợp lý cả.'
Đến gần trung tâm an ninh, cậu đạt tay lên màn hình của khóa sinh trắc học. Cảm ứng đáng lẽ phải thực hiện một đợt quét kĩ càng, nhưng theo vài giây trôi qua, không có gì xảy ra. Cái thứ chết tiệt này cũng điên điên rồi.
Sunny nhìn nó vài giây, rồi thở dài và dùng nắm đấm đập lên cánh cửa hợp kim nặng nề. Không lâu sau đó, nó được mở ra từ bên trong bởi một người lính buồn ngủ, cho Sunny tiến vào.
Đi vào trong, Sunny phũi tuyết khỏi vai, nhìn quanh và đi về phía Verne.
"Tình huống như nào?"
Verne cử một sĩ quan của mình rời khỏi cùng với một danh sách mệnh lệnh, rồi nhìn đồng nghiệp trẻ tuổi của mình và nhún vai.
"Không có gì thay đổi. Con Khủng Bố - hay bất kể thứ đó là gì - có vẻ thật sự đã rời khỏi."
Sunny nghiến răng.
"Có bao giờ có Sinh Vật Ác Mộng từ bỏ? Ông đang tự gạt mình."
Bậc Thầy lớn tuổi hơn cau mày.
"Đương nhiên chúng ta không thể biết chắc được, nhưng sự biến mất của sự mê hoặc là đủ nói lên nhiêu đó. Đừng xem thường bản thân. Mặc dù những sinh vật có khả năng thao túng tâm trí là cực kì nguy hiểm, chúng thường thiếu những biện pháp tấn công trực diện hiệu quả. Có lẽ nó quyết định tìm kiếm những con mồi dễ hơn sau khi cậu cho thấy có khả năng phá hủy tấn công tâm trí của nó."
Sunny nhìn ông ta chăm chú một chút, rồi lắc đầu.
"Một Khủng Bố Đồi Bại là một Khủng Bố Đồi Bại. Chúng ta có lẽ còn chưa thấy được một góc năng lực của nó, nên tại sao nó lại đơn giản bỏ cuộc và rời khỏi?"
Verne mệt mỏi xoa mặt và thở đài.
"Phải nhớ là Cấp Bậc và Lớp của sinh vật đó chỉ là phỏng đoán của cậu. Chúng ta không thật sự biết nó mạnh mẽ cỡ nào. Dù sao đi nữa, có cách nào khác để giải thích sự biến mất của bùa mê của nó, và không ai biến mất nữa?"
Sunny chần chừ một giây.
"Có lẽ nó quyết định thay đổi chiến thuật. Có lẽ nó đang tập trung sức mạnh cho duy nhất một đòn tấn công áp đảo. Có lẽ nó chỉ thích trêu đùa con mồi của nó. Ai mà biết được cơ chứ?!"
Verne nhìn đi với biểu hiện nghiêm nghị.
"...Được rồi, nhưng cậu muốn tôi làm gì? Đâu có phải tôi đã thư giãn những biện pháp an ninh. Chúng ta vẫn đang ở mức cảnh giác cao và chuẩn bị chiến đấu. Chúng ta vẫn giữ những dân thường trong khu vực bị khóa lại và tập trung phòng ngự trên tường phía nam. Tôi không thấy còn có dự phòng nào mà có thể làm thêm nữa."
Sunny bực bội thở dài.
"Tôi chỉ muốn nói là đây không phải thời điểm để chủ quan. Trái lại, chúng ta phải chuẩn bị cho việc khủng hoảng này nhanh chóng len thang."
Verne nhìn cậu chăm chú vài giây.
"Và tôi muốn nói chúng ta đã làm hết sức có thể. Cho dù nhỏ đến mấy, thì khả năng cậu nói đúng vẫn tồn tại, nên chúng ta phải làm vậy. Vị trí của tôi là chịu trách nhiệm cho sự an toàn của mỗi người trong viện nghiên cứu này. Nhưng cá nhân tôi...tôi nghĩ rằng sự kiệt sức và đa nghi đang nắm giữ cậu, Sunless. Việc này đã rất khó cho toàn bộ chúng ta."
Sunny giữ im lặng một lúc rồi nói bằng giọng dịu đi:
"Nhưng mà sự đa nghi của tôi chưa từng dẫn tôi đi sai đường."
Dứt lời, cậu nhăn mặt và rời khỏi.
'Có lẽ lần này mình thật sự sai. Kể cả nếu không sai, thì Verne vẫn đúng...chúng ta nên làm gì khác nữa? Đến khi con thuyền chết tiệt kia đến, không có quá nhiều hơn nữa mà chúng ta có thể chuẩn bị.'
Nhưng tại sao cậu lại cảm thấy khó chịu đến vậy? Tại sao cảm giác bất an đó lại khẩn cấp đến vậy?
Đi ra khỏi trung tâm an ninh, Sunny đứng yên tại chỗ trong một lúc với biểu hiện tăm tối trên mặt. Sau một lúc, cậu phát hiện Luster đang đi lang thang và kêu hắn đến.
"Ừm...vâng? Đội trưởng cần gì sao?"
Sunny lưỡng lự một giây, rồi gật đầu.
"Đúng. Tập trung những người khác và nói họ ở gần Tê Giác. Còn nữa, đảm bảo nó sẵn sàng di chuyển, trong trường hợp chúng ta cần nhanh chóng thoát khỏi cái nơi chết tiệt này."
Luster chớp mắt vài lần, nhìn cậu với biểu hiện giật mình. Rồi, hắn nuốt cái ực.
"A...đã hiểu, thưa sếp. Vậy tôi đi ngay đây."
Để người trẻ tuổi rời khỏi, Sunny quay sang phía nam và nhìn chằm chằm bức tường ở xa một lúc. Cau mày, cậu đi về phía nó.
Bờ biển vẫn lạnh và phủ trong hắc ám như mọi khi. Những cơn sóng đen vẫn tiếp tục không hồi kết, vô vọng tấn công lên bờ. Chúng đến và đi với những tiếng rào rạc như thể cả đại dương đang hô háp.
Ghế của cậu vẫn đang ở gần mép nước, với một cái bình cách nhiệt trống rỗng nằm trên đá gần đó.
Xuống khỏi bức tường, Sunny chậm rãi đi về phía nước và ngừng lại ngay ngoài tầm với của nó, nhìn chăm chú đại dương to lớn, lạnh lẽo với lông mày nhíu chặt. Đôi mắt mệt mỏi của cậu ẩn trong bóng tối.
Nhìn những làn sóng, cậu thì thầm:
"Mày ở đâu hả con khốn?? Mày đang muốn làm gì?"
...Đương nhiên, đại dương vẫn yên lặng, không có câu trả lời.