Chương 896: Vật Cản
Sunny cảm giác bản thân muốn phát điên.
Cậu mệt mỏi, thiếu ngủ, và lạnh. Cậu bị kẹt ở một pháo đài trên một lục địa xa xăm, thứ mà được xây quanh một đài quan sát bị bỏ trống ghê rợn. Pháo đài đang bị tấn công bởi một thứ kinh dị không rõ từ dưới biển, và cậu là người duy nhất mà đã có thể thoát khỏi bùa mê của nó.
Nhưng mà thứ kì lạ nhất về việc này là Sunny đôi lúc tàng hình. Mỗi lần cậu bắt giữ và mang một nạn nhân vào những phòng giam được xây bên trong đài quan sát cũ đó, mọi người ở đây cư xử như thể cậu không tồn tại.
Không, không hẳn là tàng hình...người ta có thể nhìn thấy cậu. Nhưng mà sự tồn tại của cậu có vẻ trôi ra khỏi tâm thức họ gần như ngay sau khi được ghi nhận vào đó. Miễn sao Sunny vẫn đang có một trong những nạn nhân bị mê hoặc, những người ở LO49 nhìn cậu, cau mày, rồi lại làm việc của mình, ngay lập tức quên mất thứ họ vừa thấy. Thật sự khá rùng rợn.
Trong trạng thái kiệt sức này, Sunny có một cảm giác sợ hãi sâu đậm và không hợp lý là nếu cứ như này, cậu sẽ bị quên mất bởi mọi người, mãi mãi.
Cậu tự hỏi liệu đây là cảm giác của Ác Ma Lãng Quên.
...May mắn là, hiệu ứng kì lạ này có vẻ chỉ duy trì đến khi Sunny đưa tù nhân đến phòng giam của họ. Ngay khi cậu đặt họ vào những đơn vị giam giữ, sự hiện diện của cậu một lần nữa trở lại bình thường. Ừ thì...bình thường như là ban đầu, nếu có thể gọi cậu là bình thường.
Vào ngày đầu tiên của nghĩa vụ làm người bắt giữ, Sunny đã chiến đấu, đánh bại, và giam giữ hai mươi chín người. Cơ bắp cậu đau nhức, và bộ giáp cậu thì ướt từ việc ở gần nước lâu như vậy. Bất chấp mọi nỗ lực của cậu - và khiến cậu nhẹ nhõm - Khủng Bố vẫn chưa phản ứng với vật cản bất chờ xuất hiện trên đường kiếm ăn của nó. Ít nhất là vẫn chưa.
Thánh tiếp tục núp trong bóng của bức tường cao của pháo đài, theo dõi nước lạnh lẽo, hắc ám, của biển sâu.
Vào giữa đêm, Sunny báo cáo lại những kết quả của công việc này cho Verne. Họ đi đến đài quan sát thiên văn cùng nhau, nơi mà Bậc Thầy còn lại giữ im lặng một lúc lâu.
"Cậu nói có người ở trong những phòng giam này?"
Sunny chật vật với một cú ngáp, không thể đè nén nó, rồi gật đầu.
"...Ừ. Khoảng ba mươi người."
Verne nhìn chăm chú những phòng giam với lông mày nhíu chặt một hai phút, rồi bối rối lắc đầu.
"Kì lạ. Kể cả khi biết họ ở đó, tôi vẫn không thể thấy gì. Với tôi, những phòng giam có vẻ trống không."
Sunny phản ứng hơi chậm.
"Ồ. Tin tôi đi, họ có ở đó. Họ chỉ đứng ở phía nam của nơi giam giữ và không làm gì cả. Ít nhất là họ đang nhìn chằm chằm bức tường, chứ không phải nhìn chúng ta. Như thế sẽ thật sự ớn lạnh."
Verne nhìn cậu với sự thú vị hắc ám.
"...Tôi nghĩ tình huống này đã đủ để xem là ớn lạnh rồi."
Rồi, ông ta quay khỏi những phòng giam và hỏi bằng giọng nghiêm trọng:
"Có thay đổi gì trong hành vi của con Khủng Bố không?"
Sunny lắc đầu.
"Không. Ít nhất là không có gì mà tôi phát hiện."
Verne giữ im lặng một lúc, rồi thở dài.
"Tốt. Vậy thì cứ tiếp tục. Ariadne sẽ sớm đến mà thôi, nên...chúng ta chỉ phải chịu đựng lâu hơn chút nữa."
Cứ như vậy, Sunny tiếp tục công việc ghê rợn của mình. Cậu chờ đợi bên cạnh nước, bắt giữ những người cố nhấn chìm bản thân vào biển, và khóa họ lại trong những phòng giam trong lúc chịu đựng cảnh tàng hình.
'Cơn lạnh chết tiệt...'
Cậu từ lâu đã triệu hồi Ký Ức về Băng và liên tục cung cấp tinh túy vào nó để giữ bản thân khỏi cơn gió lạnh buốt.
Cứ như vậy, một ngày nữa trôi qua. Trong ngày hôm đó, Sunny giải cứu ba mươi lăm người khỏi việc bị sóng biển nuốt lấy. Kĩ năng làm xích từ bóng của cậu tiến bộ rất nhiều.
Vài phút trước nữa đêm, Sunny ngồi trên cái ghế của mình với bình cách nhiệt trống rỗng trong tay, và nhìn chăm chú bầu trời. Hôm nay không có trăng, không có hào quang. Chỉ có những ngôi sao, mềm mại tỏa sáng trên cao.
'Sóng hôm nay nghe có vẻ khác...'
Cậu xoa mặt, rồi quay người và nhìn chăm chú bề mặt nước đen của biển với sự thiếu tin tưởng mãnh liệt.
Ngay lúc đó, thế giới có vẻ như thay đổi như nào đó. Sunny cau mày, nhưng trước khi cậu có thể làm gì, một bóng người khác xuất hiện trên tường, buộc một tiếng thở dài thoát ra từ môi cậu.
'Bốn mươi...đang nhanh hơn.'
Cậu đứng dậy, chuẩn bị bước xuyên bóng tối để kiềm chế nạn nhân thứ bốn mươi, nhưng mà có gì đó kì lạ về bóng người đó. Thay vì di chuyển về phía mép tường như những người khác, nó ngừng lại, giơ lên một tay, như thể ra hiệu với cậu.
"Hử?"
Đó là Quentin.
Sunny tiết kiệm tinh túy bằng cách chạy bộ về trước, rồi hơi cúi người và lên tường với một cú nhảy cao phi nhân loại. Cậu đặt chân lên bề mặt bê tông, đi vài bước, và nhìn Quentin với lông mày nhíu chặt.
"Gì? Chuyện gì xảy ra?"
Người healer lịch lãm mỉm cười, sự kích động sáng lên trong mắt hắn.
"Đội trường! Đài thiên văn...cậu cần phải đến đó nhìn..."
Không lãng phí thời gian, Sunny nhảy xuống mái của tòa nhà gần đó, rồi vội vàng đi về phía kiến trúc mái vòm trắng ở trung tâm nơi này. Đi vào trong, cậu ngay lập tức nghe thấy những giọng nói giận dữ, sợ hãi và mơ hồ.
"Cái gì? Tôi ở đâu đây?"
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Này! Có ai không! Cái quái gì đây?! Thả tôi ra!"
Cậu nhìn chăm chú, ngẩn người.
Những giọng nói đó...đến từ bên trong những phòng giam. Chúng thuộc về những nạn nhân mà cậu đã bắt giữ. Bằng cách nào đó, họ có vẻ đã rũ bỏ pháp thuật mê hoặc kia và lấy lại tỉnh táo.
Và không chỉ họ.
Sunny quay đầu và nhìn những người làm việc bảo trì mà đang phụ trách giữ những đơn vị giam giữ ổn định. Họ đều đang nói chuyện với sự kích động và liếc nhìn những phòng giam với những gương mặt nhẹ nhõm. Họ cũng nghe thấy những nạn nhân.
...Có nghĩa là sự mê hoặc cũng không còn ảnh hưởng đến họ nữa.
"Cảm ơn thần thánh!! Sinh vật kia chắc là đã rời khỏi rồi!"
Bất chấp tình huống vui vẻ này, Sunny đột nhiên lại có cảm giác bất an khẩn cấp. Nó nắm lấy tim cậu và ở lại đó, trở nên mạnh hơn theo từng giây.
Cậu rùng mình.
'...Chuyện gì đang xảy ra?'