Chương 895: Bắt Trẻ Trong Đêm

Chương 895: Bắt Trẻ Trong Đêm

Sunny là người duy nhất có thể ngăn có thêm người yên lặng đi vào nước biển lạnh lẽo. Kể cả nếu cậu trả lại những món Ký Ức đã mượn và đưa Xích Bất Tử cho người khác mặc, thì người nọ vẫn không thể nhận được sự tăng cường từ bốn cái bóng. Nên, sự mê hoặc vẫn sẽ không bị phá vỡ.

Nếu có một việc tốt về tình huống này, thì đó là sau khi Sunny loại bỏ sự mê hoặc kia, cậu không cần phải duy trì sự phòng ngự tâm trí ở mức độ cao như này nữa. Như thể giờ cậu đã được tiêm phòng chống lại sự ảnh hưởng từ sinh vật không rõ kia.

Ít nhất là vào lúc này.

Cậu trả lại món bùa, cái áo khoác, và cây dao găm đá lửa cho những chủ nhân của chúng. Một cái bóng tiếp tục theo dõi Giáo sư Obel, còn ba cái còn lại thì vẫn quấn lấy Xích Bất Tử, chỉ đề phòng hờ. Sau đó, mọi người đi làm việc.

Mặc dù Sunny là người duy nhất có thể nhận thức những người bị mê hoặc, không có nghĩa là không ai khác có thể giúp ngăn có thêm người biến mất. Giờ khi Verne biết chính xác thứ họ đang đối mặt, ông ta có thể điều chỉnh những giao thức an toàn của pháo đài để khiến cho kẻ địch khó có thể bắt lấy nạn nhân hơn.

Những người lính nhận được những chỉ dẫn mới, còn những người không phận sự thì bị giữ trong khu sinh sống. Nếu họ không thể rời khỏi, thì khả năng cao là họ sẽ không thể đi đến nước.

Còn Sunny thì...

Đi trên bãi biển hắc ám, cậu thở dài, rồi đặt một cái ghế gỗ tinh xảo ngay ở mép sóng và ngồi xuống đưa lưng về phía biển. Đối mặt bức tường của pháo đài, Sunny rùng mình trong cơn gió lạnh vài giây, tựa ra sau, và nhàn nhã bắt chéo chân.

'Hơi lạnh nhỉ...'

Thế giới tăm tối, và âm thanh duy nhất quanh cậu là tiếng hú của gió và tiếng rào rạc không ngừng của sóng biển. Ngồi đưa lưng về phía biển là không dễ chịu, đặc biệt là với một Khủng Bố Đồi Bại núp đâu đó dưới bề mặt nước.

Thứ duy nhất khiến Sunny cảm thấy tốt hơn là bóng dáng không nhúc nhích của Thánh, người mà đang núp trong bóng tối của bức tường với Cung Chiến Của Morgan trong tay. Kể cả vậy, Sunny vẫn có nhiều thứ phải lo lắng.

Liệu cậu thật sự có thể ngăn người ta đi vào nước?

Liệu họ có kháng cự, hay là sẽ cho phép bản thân bị đưa trở lại vào trong LO49?

...Quan trọng nhất là, con Khủng Bố sẽ làm gì nếu nguồn dưỡng chất của nó đột nhiên bị cắt đứt? Bằng cách nào đó, Sunny nghi ngờ là sinh vật kia sẽ không để yên cho họ.

Cậu chỉ hi vọng rằng thuyền giải cứu sẽ đến trước sự đáp trả rồi sẽ đến, và mang họ rời khỏi trước khi sinh vật có thể bỏ bùa luôn cả đoàn thủy thủ.

Thở dài, Sunny thả ra bóng của mình và cho chúng phóng ra trước. Những cái bóng leo lên tường và tách ra, vào vị trí canh gác ở ba điểm khác nhau.

Rồi, toàn bộ cậu có thể làm là chờ đợi và lắng nghe tiếng sóng rào rạc sau lưng.

Một phút trôi qua, rồi phút nữa. Rồi, vài phút nữa.

Sunny mở ra cái bình cách nhiệt mà cậu đã mang theo và rót cho mình một cốc cà phê thơm lừng. Nhấm nháp nó trong cơn giá lạnh, cậu tiếp tục chờ đợi và giả vờ biển không hề khiến cậu bận tâm.

Sau khoảng một giờ, một bóng người cuối cùng xuất hiện trên tường. Sunny tát bản thân một cái để đuổi đi cơn buồn ngủ, rồi đặt bình cách nhiệt xuống và đứng dậy. Một bước xuyên bóng tối mang cậu đến người bị mê hoặc.

Người này...cậu biết hắn. Đây là một trong những sĩ quan Thức Tỉnh của đồn trú. Người lính này thường là năng động và vui vẻ, kể cả sau khi phải thức gần hai tuần. Nhưng giờ, trên mặt hắn là biểu hiện trống rỗng và trơ trơ, còn đôi mắt thì cũng rỗng tuếch và thiếu đi ánh sáng.

Sunny đứng giữa người Thức Tỉnh đang đi chầm chậm về phía tường.

Lần này, cậu không nhường đường cho hắn.

Thay vì vậy, cậu chần chừ một giây, rồi đặt tay lên vai người lính, ngăn hắn lại. Người kia làm ra vài bước ngượng nghịu nữa, không nhận ra bản thân đang bước đi tại chỗ.

Rồi, hắn ngừng nhúc nhích và chậm rãi quay đầu, nhìn chăm chú Sunny với ánh mắt mờ đục, bình tĩnh.

'Chết tiệt. Đúng là ớn lạnh mà!'

Sunny mở miệng muốn nói gì đó, nhưng vào lúc đó, một đòn đánh mạnh khiến cậu bay ra sau. Va vào mép tường, cậu phá vỡ nó và ngã khỏi tường, ngã xuống đá bên dưới trong tư thế không được đẹp cho lắm.

'Argh. Cái quái gì?'

Đòn tấn công đó là mạnh hơn hẳn bất cứ thứ gì mà chỉ một người Thức Tỉnh có thể tung ra. Kể cả khi không cường hóa cơ thể với bóng, Sunny vẫn là một Bậc Thầy. Cậu cũng có bốn tâm và cả một biển tinh túy có thể dùng.

Tại sao người sĩ quan bị mê hoặc lại mạnh đến vậy?

Chửi thể, cậu chậm chạp đứng dậy. Cùng lúc, người Thức Tỉnh kia nhảy xuống cách cậu vài bước, hơi lung lay, và tiếp tục đi về phía những con sóng hắc ám. Vì Sunny không còn chặn đường hắn nữa, tên lính không còn để ý đến cậu nữa.

"Không nhanh vậy đâu, đồ ngu ngốc chết tiệt..."

Tạo ra một sợi xích dài từ bóng tối, Sunny làm thành một thòng lọng và ném nó ra trước, bắt lấy người kia. Tính đến sức mạnh bất ngờ của người lính, cậu thêm một sợi xích khác nữa cho chắc ăn và mỉm cười yếu ớt.

'Hờ...cứ như ngày tháng tươi đẹp trước kia ha.'

Kí ức về lúc ném vòng xích về phía Vua Ngọn Núi vẫn còn rõ ràng và mới như in trong đầu cậu.

Đảm bảo sĩ quan của Verne đã không thể di chuyển, Sunny lôi hắn trở lại, rồi leo lên tường.

Vài phút sau đó, hơi hụt hơi, cậu đến đài quan sát cũ và đi vào trong. Ở đó, vài đơn vị giam giữ đầu tiên đã được xây dựng, và một đội ngũ đang vội vàng tạo ra nhiều hơn. Họ nhìn Sunny với sự mơ hồ, nhưng rồi nhanh chóng mất đi hứng thú, bị bùa mê làm phân tâm.

Bỏ qua những người nọ, Sunny đi đến đơn vị gần nhất, ném sĩ quan bị mê hoặc vào trong, và khóa cửa. Kể cả với một người Thức Tỉnh, thoát khỏi nhà tù như này thì cũng nên là bất khả thi.

Một giây sau đó, vài cú đánh dữ dội rơi lên bức tường của phòng giam từ bên trong, khiến nó run rẩy. Nhưng mà, đến cuối cùng thì kiến trúc bền vững vẫn nguyên vẹn. Nhận ra bản thân không thể thoát khỏi, người lính bị mê hoặc đi đến góc tường gần biển nhất, ép bản thân vào đó và đông cứng.

Hắn chỉ đứng đó, không nhúc nhích như một bức tượng, không làm gì cả.

Sunny chậm chạp thở ra.

'Ừ thì, không tệ.'

Cậu đã lo lắng người bị mê hoặc sẽ đập đầu họ vào tường, cố gắng đến được biển cho dù nếu đó là bất khả thi.

"Ồ...Bậc Thầy Sunless? Ngài đến đây từ lúc nào vậy?"

Giờ khi cậu không còn mang theo người lính, những công nhân rốt cuộc có thể phát hiện sự hiện diện của cậu. Họ nhìn chăm chú Sunny với ánh mắt ngạc nhiên.

Cậu chớp mắt vài lần, rồi mỉm cười.

"...Cứ tiếp tục đi. Tôi chỉ đi ngang qua mà thôi."

Vào lúc đó, những cái bóng của cậu phát hiện một người khác đang leo lên tường.

Sunny thở dài, chần chừ một giây, rồi bước xuyên bóng tối lần nữa.