Chương 894: Sóng Lạnh

Chương 894: Sóng Lạnh

Kế hoạch của Sunny là khá đơn giản. Vì sự bảo vệ tâm trí từ Xích Bất Tử là không đủ để phá vỡ mê hoặc từ thứ kinh dị không rõ kia, cậu chỉ phải tìm kiếm phòng ngự tốt hơn.

Đương nhiên, cậu có thể triệu hồi Thánh, người hoàn toàn miễn dịch những loại tấn công tâm trí. Nếu không có lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu với sinh vật mà Sunny nghi ngờ rằng là một Khủng Bố Đồi Bại, cậu sẽ làm đúng như vậy...nhưng vào lúc này, cậu đơn giản là cố hiểu chính xác chuyển gì đang xảy ra, và bằng cách nào.

Cân nhắc đến việc Thánh không thể nói cậu biết thứ cô ta nhìn thấy, cậu phải cố tự mình phá vỡ mê hoặc này trước đã.

Vài phút sau đó, Verne gọi những binh lính từ lực lượng Thức Tỉnh của mình, và rồi cho họ rời khỏi với một nhiệm vụ đơn giản - thu thập toàn bộ Ký Ức mà có thể mang đến khả năng bảo vệ tâm trí cho Sunny. Khi tính đến vẫn còn khoảng chín mươi người Thức Tỉnh ở viện nghiên cứu, ít nhất vài người trong số họ phải có thứ như vậy trong kho của mình.

Không lâu sau đó, Sunny thấy bản thân đang có vài món Ký Ức được cho mượn. Cậu đang mặc Xích Bất Tử, thứ tốt nhất để giải quyết tình huống này. Có một cái bùa mới treo trên cổ cậu, và một cái áo khoác hay thay đổi ở trên lưng, và một con dao đá lửa với tay cầm làm từ xương cũ kĩ trong tay.

Con dao găm là đến từ chính Verne, nên nó đặc biệt mạnh mẽ.

Lúc này có nhiều người đang ở trong trung tâm an ninh, bao gồm Verne, Giáo sư Obel và Beth, sáu người lính của cậu, và vài vị sĩ quan Thức Tỉnh thiếu ngủ. Sunny đang ngồi trước một màn hình, nắm giữ một thiết bị lưu trữ bộ nhớ.

Hít một hơi sâu, cậu quấn cả bốn cái bóng quanh Xích Bất Tử và cảm giác thép của nó trở nên mạnh mẽ hơn, bền bỉ hơn, và quyền lực hơn.

Rồi, cậu cho thiết bị lưu trữ vào ổ cắm và tìm đến những ghi hình chứa trong nó.

Mọi người quan sát đoạn video quay mặt biển gợn sóng với sự tò mò không kiềm chế nổi. Nhưng mà không có ai có mặt trong trung tâm an ninh phát hiện có gì đặc biệt về đoạn ghi hình.

Sau một lúc, Beth chần chừ nói:

"Tôi...không thấy gì cả?"

Nhưng mà, khi cô nhìn sang Sunny, thì có một biểu hiện nghiệt ngã trên gương mặt tái nhợt, mệt mỏi của cậu.

Vì, không như mọi người, Sunny có thể thấy những thứ mà trước đó không thể phát hiện. Với cậu, đoạn ghi hình thể hiện một thực tế cực kì ghê rợn.

Những thứ cậu thấy trên màn hình khiến cậu bất an, lung lay, và khó chịu.

'Chết tiệt thật...'

Trong lúc đoạn ghi hình tiếp tục, chiếu lại cảnh tượng bờ biển không ánh sáng trong hai ngày qua với tốc độ tua nhanh, Sunny khiến nó chậm lại vài lần, có vẻ như không vì lý do gì cụ thể. Mỗi lần, biểu hiện cậu trở nên xấu xí hơn.

...Đương nhiên là cậu đã biết nên trông chờ một thứ như này. Nhưng mà, nhìn bản thân hờ hững nhường đường cho những nạn nhân bị mê hoặc, chỉ để quên mất sự tồn tại của họ một giây sau đó, thật sự là quá rùng rợn.

Sunny đã chứng kiến vài chục người bị cơn sóng lạnh nuốt chửng, vậy mà, đây là lần đầu tiên tâm thức cậu có thể nhận ra việc đó.

Và khi nó làm vậy, mê hoặc bị phá vỡ, và toàn bộ kí ức bị đè nén tràn vào tâm trí cậu.

Sunny rùng mình.

'Thần thánh...'

Phát hiện phản ứng mạnh của cậu, Verne nghiêng về trước.

"Là gì? Cậu thấy gì? Là loại Sinh Vật Ác Mộng kiểu gì? Nó bắt người từ trong viện bằng cách nào?"

Sunny ngừng một giây, rồi ngừng đoạn ghi hình với bàn tay run rẩy. Cậu nhìn nó chăm chú trong mơ hồ và nắm chặt tay, khiến sự run rẩy ngừng lại.

Cuối cùng, cậu thở dài nặng nề.

"...Tôi đã đúng, chủ yếu. Đúng là có một sự mê hoặc tâm trí ảnh hưởng mọi người trong pháo đài này. Nó khiến chúng ta hờ hững và không để ý đến những nạn nhân, và những dấu vết họ để lại. Nhưng mà...tôi không thấy bản thân sinh vật kia. Nó chưa từng xuất hiện. Những nạn nhân...họ chỉ tự mình đi vào biển, và biến mất. Vài người ngay trước ánh mắt chúng ta. Có vẻ như con khốn kia bằng cách nào đó điều khiển họ đi đến nó, và khiến chúng ta mù mắt trước việc họ đi ngang qua."

Verne nghiến răng.

"...Phải có cách để ngăn cản nó."

Sunny chần chừ một lúc lâu.

"Trong kinh nghiệm của tôi, cách duy nhất có thể dùng với một sinh vật như này là bỏ chạy khỏi nó. Trong lúc còn có thể."

Bậc Thầy còn lại lắc đầu với biểu hiện phẫn uất. Sự phẫn uất đó không nhắm vào Sunny...nó nhắm vào thứ ghê sợ mà giấu mình trong làn sóng, Chuỗi Ác Mộng, và tình trạng đáng thương hại của thế giới thức tỉnh nói chung.

"Rời khỏi LO49 vào lúc này sẽ không khác gì tự sát. Chúng ta sẽ không thể vượt qua hàng trăm cây số địa hình hiểm trở này mà còn sống, không phải với những đám Sinh Vật Ác Mộng rình mò khắp vùng Trung Nam Cực mà có vẻ không bị ai chống đối, không có tình báo về những tình trạng của những khu vực và bị ngắt khỏi Chỉ Huy quân Đội."

Mắt ông ta trở nên lạnh lẽo.

"...Chúng ta phải ở lại đây và chờ đợi Ariadne đến. Nó nên đến đây trong hai ngày...hoặc nếu không, thì cũng sớm mà thôi. Chúng ta có thể sống sót thứ khủng khiếp này hai ngày nữa."

Sunny nhìn hắn một lúc, suy nghĩ. Mặc dù ở lại gần một thứ có khả năng là Khủng Bố Đồi Bại khiến cậu cực kì bất an, cậu phải thừa nhận thứ Verne nói là hợp lý.

Ariadne đúng là cơ hội tốt nhất của họ.

Cậu thở dài.

"Vậy, ông nghĩ chúng ta nên làm gì trong lúc đó? Để con khốn kia tiếp tục ăn thịt người?"

Verne bắt chéo tay và cau mày.

"Không. Giờ khi chúng ta biết chuyện gì đang xảy ra, chúng ta có thể ngăn ngừa có thêm người biến mất."

Sunny nhướng mày.

"Và ông cho rằng chúng ta nên làm vậy như thế nào?"

Bậc Thầy còn lại nhìn cậu, chìm trong suy tư. Sau vài giây, ông ta bình tĩnh nói:

"Ừ thì. Chỉ cần ai đó ngăn những nạn nhân nhảy vào biển thôi, đúng không?"

Một nụ cười tái nhợt hiện lên mặt Sunny.

Bằng cách nào đó, cậu đã biết ai sẽ được đảm nhiệm công việc đó...