Chương 893: Không Gian Âm

Chương 893: Không Gian Âm

Verne và Giáo sư Obel đột nhiên rất tập trung vào lời nói của cậu. Ngay cả Dorn, người mà đã ở cạnh Sunny trên bức tường hai ngày qua, cũng có vẻ đã rũ bỏ sự mệt mỏi và hết sức tập trung đến lời nói của đội trưởng mình.

Sunny nhắm mắt một giây.

"Khi nạn nhân đầu tiên biến mất, tôi đã nói là chỉ có ba khả năng - rằng cậu ta đào ngũ, bị giết bởi một người khác, và một Sinh Vật Ác Mộng đã xâm nhập vào viện. Ừ thì...tôi đã sai. Không có giả thuyết nào là đúng cả. Cái thứ ba thì gần sự thật nhất."

Cậu thở dài.

"Đúng là có một Sinh Vật Ác Mộng. Chỉ là nó không có ở trong pháo đài."

Verne cau mày, nhìn cậu với sự mãnh liệt tăm tối.

"Ý cậu là sao?"

Sunny ngừng lại một chút trước khi trả lời.

"Câu trả lời gần như là rõ ràng khi cân nhắc đến hai thứ, và kết hợp chúng lại với nhau. Người ta không cứ tự nhiên biến mất mà không có dấu vết, vậy mà chúng ta lại không tìm thấy gì - trong LO49 và cả trên đồng bằng bờ biển ngoài bức tường. Nên, câu trả lời rõ ràng nhất là những cái xác bị mang đến nơi mà chúng ta không thể tìm đến chúng...vào trong nước. Dù sao thì ngoài kia là cả một đại dương."

Verne muốn nói gì đó, nhưng quyết định giữ yên lặng, chờ đợi Sunny tiếp tục. Sunny gật đầu.

"Thứ hai là Kêu Gọi. Sức mạnh của nó đã có một sự thay đổi về chất vào ngày chúng ta chiến đấu với đám Ăn Xác...thật sự thì là một thay đổi quá lớn để có thể bị gây ra bởi chỉ một Cổng. Đặc biệt là một Cổng không ấn tượng nữa chứ. Tôi nhớ là đã tin rằng có hai, tối thiểu, trước khi tìm kiếm bên ngoài và chỉ thấy một. Tôi thậm chí còn nói chúng ta đã gặp may."

Cậu nhìn họ chăm chú một giây, rồi lắc đầu.

"Nhưng mà, chúng ta không hề may ắn. Và đúng là có một Cổng khác...một cái mạnh mẽ hơn Cổng Ăn Xác mà chúng ta đã dọn. Chúng ta chỉ không tìm thấy nó."

Giáo sư Obel không có vẻ theo được lý luận của cậu. Đó là không bất ngờ, vì ông lão không thể tự mình trải nghiệm Kêu Gọi. Nhưng Verne thì...cuối cùng, một vệt nhận ra xuất hiện trên mặt ông ta.

"Một Cổng thứ hai...nước...cậu nghĩ có một Cổng khác? Mà đã mở ra dưới nước?"

Sunny gật đầu.

"Tôi gần như tin chắc là có. Và đó là nguyên nhân tại sao những người đó đã biến mất."

Verne lắc đầu.

"Đó không hoàn toàn giải thích tất cả. Đúng, chúng ta đã kéo nhiều binh lính khỏi tường để tăng cường việc tuần tra bên trong, nhưng mà phía biển vẫn được trông chừng. Không có gì có thể bò lên từ dưới làn sóng, bắt người bên trong viện, và lôi họ trở lại nước biển mà không bị phát hiện."

Sunny mỉm cười u ám.

"...Tôi vừa định nói đến đó."

Cậu mệt mỏi xoa mắt.

"Đúng...chúng ta đang bị bỏ bùa lên tâm trí. Đó là tại sao không ai phát hiện gì."

Giáo sư Obel, Verne và Dorn mơ hồ nhìn cậu. Cuối cùng, ông lão hỏi:

"Bậc Thầy Sunless...cậu có lẽ có chứng cứ gì để khẳng định giả thuyết này của cậu hay không?"

Sunny đơn giản lắc đầu.

"Không. Nhưng...đó chính xác là ý tôi. Sự thiếu sót chứng cứ chứng minh cho giả thuyết của tôi. Cho dù một Sinh Vật Ác Mộng có lảng tránh, xảo quyệt và quyền lực đến mấy, thì chúng ta cũng phải tìm thấy manh mối gì đó rồi. Mặc dù những thiết bị an ninh của viện chỉ vừa đủ hoạt động vì những thứ quấy nhiễu, những camera phải bắt được gì đó. Những giao thức nghiêm ngặt và hệ thống phụ trách lẫn nhau mà Verne đã áp dụng phải tạo ra kết quả gì đó. Những cái bóng của tôi phải tìm thấy dấu vết gì đó. Nhưng mà không có gì cả...có thể nói là bất khả thi. Có một không gian âm to đùng nơi mà đáng lẽ phải có kết quả. Nhưng mà, chúng ta vẫn có thể suy ra vài thứ nhất định từ bản thân không gian âm đó."

Một biểu hiện tăm tối hiện lên mặt cậu.

"Thứ tôi muốn nói là quả thật là có manh mối. Chúng ta chỉ là bị khiến cho không thể nhận biết và hiểu chúng. Một thứ như vậy...một thứ như vậy đã từng xảy ra với tôi một lần trước kia. Lúc đó, tôi đã có cả tháng bị một Sinh Vật Ác Mộng tà ác mê hoặc. Nhưng mà, tôi đã hoàn toàn không hay biết gì với sự ảnh hưởng từ nó, chỉ vì việc đầu tiên mà pháp thuật mê hoặc đó làm là lấy đi khả năng nhận thức về sự tồn tại của nó. Tôi tin rằng có một thứ tương tự như vậy đang xảy ra với toàn bộ chúng ta vào lúc này."

Sunny nhìn Verne và Giáo sư Obel với biểu hiện nghiêm trọng.

"Có một Cổng mạnh mẽ dưới bề mặt nước, đâu đó gần cơ sở này. Cổng đó đã mang một Sinh Vật Ác Mộng ghê gớm đến thế giới thức tỉnh, và sinh vật đó đang dùng khả năng thao túng tâm trí để dụ người ta vào mồm nó và cùng lúc cũng khiến những người còn lại không có khả năng ngăn cản nó."

Một sự yên lặng không dễ chịu lắng xuống ở trung tâm an ninh. Giáo sư Obel có vẻ hụt hẫng, nhưng Verne, trái lại, thì đột nhiên trở nên sung sức.

"Nếu đó là thật...thì chúng ta chỉ phải giết thứ đó. Rồi, mọi thứ sẽ được giải quyết."

Có hi vọng và quyết tâm trong mắt hắn. Với một chiến binh, có một kẻ địch rõ ràng để chiến đấu là một địa bàn quen thuộc.

Thở dài, Sunny lắc đầu.

"Không. chúng ta sẽ không thể giết Sinh Vật Ác Mộng đó."

Verne cau mày.

"Gì? Tại sao?"

Sunny chỉ về phía thép ảm đạm của Xích Bất Tử, thứ mà cậu đã mặc kể từ khi người ta bắt đầu biến mất.

"Bởi vì đây là một bộ giáp Vượt Giới Hạn Đẳng Cấp Ba. Một trong những pháp thuật của nó mang lại cho người dùng sự bảo vệ cao đối với những tấn công tâm trí. Vậy mà, tôi lại không hề thoát khỏi hiệu ứng của sự mê hoặc đó. Ông biết đó có nghĩa là gì..."

Gương mặt Verne đột nhiên trở nên u ám.

"...Có nghĩa đòn tấn công của Sinh Vật Ác Mộng kia mạnh hơn phòng ngự của bộ giáp của cậu."

Sunny gật đầu.

"Đúng vậy. Mà sẽ khiến nó ít nhất là có Cấp Bậc Đồi Bại. Cược của tôi sẽ là một con Khủng Bố Đồi Bại. Cả hai chúng ta đều không phải đối thủ của nó, đặc biệt là không phải ở trong nước. Chúng ta không thể giết nó."

Vào lúc đó, Giáo sư Obel cuối cùng lên tiếng:

"Vậy thì...chúng ta nên làm gì?"

Sunny giữ im lặng một lúc, nhìn thiết bị lưu trữ bộ nhớ mà đang nằm trên bàn. Cuối cùng, cậu hơi nhúc nhích và nói:

"Đầu tiên...chúng ta sẽ phá vỡ cái pháp thuật mê hoặc này."