Chương 907: Gánh Nặng Của Chỉ Huy
Như trông đợi, những người tị nạn bị làm sụp đổ bởi tin tức cứu rỗi của họ đã biến mất khỏi đầu ngón tay vào khoảnh khắc cuối cùng. Nhiều người trông như muốn bỏ cuộc, nhưng kì lạ là, sự thay đổi khủng khiếp đó đã không nghiền nát tinh thần của họ như Sunny đã cho rằng.
Nguyên nhân...cậu là nguyên nhân. Hay nên nói địa vị và danh tiếng của cậu.
Mặc dù được tìm thấy bởi một Bậc Thầy là không thật sự có thể so sánh với ở trên một con thuyền giải cứu, những người Vượt Bậc như là một biểu tượng trong số nhân loại. Thánh là quá bí ẩn và xa với, nên những Bậc Thầy mới là kẻ sống trong tiềm thức của con người là đỉnh điểm của sự can đảm, thành tựu, và sức mạnh.
Sunny không biết về can đảm và thành tựu, nhưng mà Vượt Bậc đúng là cực kì mạnh mẽ. Và cậu thì mạnh mẽ hơn đa số họ.
Nên, khi những người tị nạn biết được Bậc Thầy Sunless của Đại Đội Bất Thường Số Một đã nắm lấy quyền chỉ huy đoàn người, nhiều người trong số họ đã vui vẻ bất chấp sự kiệt sức tột cùng. Cậu dù sao cũng có một danh tiếng rất đáng gờm...thật ra thì, Sunny có cảm giác những người lính thường kia đã cố ý phóng đại những thành tích của cậu nhiều nhất có thể khi họ mang tin tức đó cho những người dân thường. Mục đích của họ là rõ ràng - những người lính cũng muốn giữ tinh thần của những người nọ không đến đáy tuyệt vọng.
Kết quả là, những người tị nạn xem cậu như một kiểu anh hùng gan dạ, người mà vừa là mối họa đối với Sinh Vật Ác Mộng vừa là cứu tinh quả cảm của nhân loại. Khi họ nhìn cậu, ánh mắt họ đầy hi vọng và kính nể.
Sunny cảm thấy khó chịu bởi những ánh mắt đó.
'Đám ngu ngốc. Bị gạt dễ vậy thôi sao?'
Họ không nghe thấy phần trong câu chuyện mà cả một cơ sở nghiên cứu mà cậu đã ở trong hoàn toàn bị tiêu diệt? Nhưng mà không, họ đã không nghe thấy. Người ta chỉ muốn tin tưởng thứ mà sẽ mang lại cho họ sự an ủi, cho dù sự tin tưởng của họ có cách xa sự thật đến mấy. Dễ đến kì lạ để người ta bỏ qua bất cứ thứ gì mâu thuẫn với tin tưởng của họ.
Đến cuối cùng, khiến người ta nói dối bản thân là cách lừa gạt hiệu quả nhất.
...Sao cũng được, Sunny sẽ không là người phá vỡ ấn tượng nhầm lẫn họ có về cậu. Nó không chỉ khiến những người tị nạn dễ kiểm soát hơn, mà còn có những thứ khác cần cân nhắc. Cụ thể là sự lây lan của Ma Pháp.
Giwof khi Sunny biết Ác Mộng Đầu Tiên cũng được sinh ra từ một Hạt Giống bé tí, cậu không thể không cảm giác nó chỉ có thể được trồng trên đất dinh dưỡng. Chẳng phải một linh hồn đầy sợ hãi và tuyệt vọng là giàu dưỡng chất hơn, trong khi những linh hồn được hi vọng thắp sáng là kém hơn?
Nếu cậu suy nghĩ về nó như vậy, thì không bất ngờ khi mà Ma Pháp Ác Mộng đã buông xuống ở đỉnh điểm của Thời Đại Tăm Tối. Lúc đó, cả thế giới đã chìm trong tuyệt vọng.
Có lẽ bằng cách quản lý sĩ khí của đoàn phương tiện, cậu sẽ có thể giảm đi số lượng người thường bị rơi vào Ác Mộng.
'Nhìn mình nè, suy nghĩ chiến lược chưa kìa.'
Lắc đầu, Sunny đi trở lại Tê Giác và leo vào trong. Nhớ lại cái xác của con Ác Ma Thức Tỉnh bên dưới tuyết cách đó khoảng trăm mét, cậu muốn rời khỏi trạm cuối của cao tốc bờ biển này nhanh nhất có thể...nhưng mà có vài thứ cậu phải làm trước đó.
"Giáo sư Obel, tôi có thể nói chuyện với ông được chứ?"
Ông lão đã sống qua thời loạn lạc của Thế Hệ Đầu Tiên, nên ông ta sẽ có những kinh nghiệm quý giá mà có thể áp dụng cho việc mà Sunny đang đối mặt, không phải nghi ngờ.
Và quả thật, nói chuyện với Giáo sư đã cho cậu vài ý tưởng tốt. Nhưng mà, một thứ như Chuỗi Ác Mộng chưa từng xảy ra trong lịch sử thế giới, nên không có sách hướng dẫn nào cho việc sống sót nó. Cậu phải tự nghĩ ra những biện pháp của riêng mình.
Mười phút sau đó, Sunny tập trung tổ đội của mình, cũng như Giáo sư Obel, Beth và Trung sĩ Gere đến buồng chỉ huy của Tê Giác.
Cậu không lãng phí thời gian mà vào thẳng vấn đề:
"Tình hình là cách xa hoàn hảo, nên tôi sẽ nói ngắn gọn. Công việc đầu tiên là kiểm tra những phương tiện của đoàn và bảo trì theo cần thiết, để đảm bảo chúng có thể đi qua dãy núi. Nhưng mà, không thể làm vậy ở nơi thoáng này. Có một hầm trú quân sự bị bỏ hoang cách vị trí hiện tại của chúng ta không quá xa...nếu mọi thứ ổn thỏa, chúng ta sẽ đến đó trong vòng một ngày và dựng trại."
Suy nghĩ của cậu khá đơn giản. Cậu không thể để toàn bộ dân thường ngủ trong những phương tiện chật chội, vì hậu quả của việc có ai đó biến thành Sinh Vật Ác Mộng bên trong sẽ là quá khủng khiếp. Nên, lý tưởng nhất, họ cần tìm một trại được bảo vệ đàng hoàng mỗi lần cần nghỉ ngơi.
Hầm trú cũ, thứ đã trống rỗng từ Thời Đại Tăm Tối, được giấu trong núi ở khoảng cách đủ xa từ biển. Nó là một nơi thích hợp để hoàn thành nhiều công việc trước mắt.
Sunny ngừng lại và nhìn những thủ hạ với biểu hiện nghiêm trọng.
"Hiện tại, chúng ta sẽ vào đội hình hành quan tiêu chuẩn. Nhiệm vụ trước mắt là đến hầm trú mà không chịu bất cứ tổn thất nào. Có hai loại đe dọa mà chúng ta cần cẩn thận: từ bên ngoài, và từ bên trong. Tôi sẽ không nói gì về cái trước, vì chúng chỉ có nghĩa chúng ta sẽ phải chiến đấu với kẻ địch. Nhưng cái sau thì...tôi muốn những người lính trông chừng thường dân vào mọi lúc. Đừng để ai ngủ thiếp đi."
Cậu ngừng một giây, rồi nói thêm:
"Dọn hoàn toàn một phương tiện vận chuyển và di chuyển toàn bộ hành khách đến bốn cái còn lại. Đó sẽ là cứu thương di động của chúng ta. Nếu có ai ngủ, đánh thức họ. Nếu họ không thức, di chuyển người ngủ đến phương tiện cứu thương và chuẩn bị cho khả năng phải hạ gục họ, nếu lỡ họ thất bại Ác Mộng Đầu Tiên."
Trung sĩ Gere rùng mình, nhưng giữ im lặng. Không dễ để những người lính bình thường chiến đấu với Sinh Vật Ác Mộng, đặc biệt là khi không có khung xương ngoài và bên trong một phương tiện đang di chuyển mà không có không gian để rút lui hay di chuyển nhiều.
Sunny đã tính sẵn việc đó. Có năm phương tiện thường dân và bốn phương tiện quân đội nhỏ hơn hộ tống họ, nên bài toán là không quá khó.
Cậu nhìn binh lính của mình.
"Luster sẽ lái Tê Giác, còn mỗi người sẽ ở trong một phương tiện kể từ bây giờ. Giữ những người tị nạn an toàn và quan sát xung quanh. Nếu đoàn phương tiện bị mai phục và kẻ địch vượt qua tôi, thì việc của mọi người là đảm bảo không ai mất mạng...hoặc tối thiểu là chết ít nhất có thể. Belle, cậu sẽ trông chừng phương tiện dùng làm bệnh xá. Những người còn lại, tự phân chia phương tiện giữa nhau. Trung sĩ Gere, những đội trong các phương tiện quân sự sẽ phải tự phụ trách cho bản thân. Áp dụng cùng quy tắc đã nói."
Người lính gật đầu.
"Vâng thưa ngài."
Sau đó, họ đều nhìn cậu chằm chằm trong yên lặng.
Sunny nhướng mày.
"Đợi gì nữa? Đi đi! Tôi muốn ra khỏi bờ biển nhanh nhất có thể."