Chương 9: Suy Nghĩ Viễn Vông
Có một vấn đề.
Họ vốn định đi theo con đường để lên núi rồi qua phía bên kia sườn núi, cách xa nơi thảm sát càng xa càng tốt trước khi màn đêm buông xuống. Nhưng con đường không còn nữa.
Vào lúc nào đó trong một tháng đổ lại, hoặc có lẽ là chính tối hôm qua, một cơn sạt lở đã xảy ra, hoàn toàn hủy diệt con đường hẹp này và làm những đoạn khác không đi lại được. Sunny đứng ngay mép đường, nhìn xuống cái khe mà cơn sạt lở tạo ra. Không nhìn ra tâm trạng của cậu nếu có ai quan sát khuôn mặt đó.
"Giờ phải làm sao?"
Giọng tên Trí thức bị cái áo lông hơi bịt lại. Theo sau hắn, Gian xảo giận dữ nhìn quanh. Ánh mắt hắn dừng lại trên người Sunny - một đối tượng thích hợp để hắn bộc lộ cảm xúc.
"Để tao nói phải làm gì! Muốn lên núi phải bỏ đồ thừa!"
Hắn liếc nhìn đôi giầy của Sunny rồi quay sang Anh hùng:
"Nghe này, thưa ngài. Thằng nhóc quá yếu. Nó sẽ khiến chúng ta chậm lại! Hơn nữa, nó quá kì quặc. Nhìn nó không khiến ngài rợn da gà hay sao?"
Người lính trẻ đáp lại bằng một ánh mắt khinh thường, nhưng Gian xảo vẫn chưa nói hết.
"Nhìn đi! Nhìn cách nó lườm tôi kìa! Thề với thần thánh, từ lúc nó tham gia đoàn xe, mọi thứ đều xấu đi thấy rõ. Có lẽ ông già nói đúng: thằng nhóc bị Thần Bóng Tối nguyền Rủa!"
Sunny kiềm không trợn mắt. Đúng là cậu rất không may mắn: nhưng mà sự thật lại trái ngược với những chỉ trích của Gian xảo. Không phải tại cậu mà đoàn nô lệ gặp phải cảnh không may; trái lại, bởi vì đoàn nô lệ vốn dĩ phải chết hết nên cậu mới bị đưa đến nơi này.
Trí thức hắng giọng:
"Tôi chưa từng nói thế..."
"Sao cũng được! Chẳng phải nên loại bỏ nó đề phòng hờ sao? Nó cũng chẳng đi được bao xa nữa!"
Trí thức nhìn về phía Sunny với ánh mắt kì lạ. Có lẽ Sunny đa nghi, nhưng ánh mắt ông ta có chút lạnh lùng, tính toán. Cuối cùng, hắn ta lắc đầu.
"Đừng có hấp tấp như thế, anh bạn. Thằng bé có lẽ sẽ hữu ích về sau."
"Nhưng..."
Anh hùng cuối cùng cũng lên tiếng, chấm dứt tranh cãi của họ.
"Chúng ta sẽ không bỏ ai lại cả. Còn việc thằng bé chịu được bao lâu - tự lo cho bản thân mỗi người đi."
Gian xảo nghiến răng, nhưng rồi huơ tay.
"Được rồi. Vậy thì chúng ta phải làm gì đây?"
Bốn người họ nhìn về phía đoạn đường bị đứt đoạn, rồi nhìn về phía sườn núi, một vách đá dựng đứng bị cơn sạt lở tạo ra. Sau một lúc yên lặng, Trí thức lên tiếng:
"Thật ra thì, ngày xưa, có một con đường dẫn lên đỉnh núi. Đôi khi được các người hành hương dùng. Sau đó, đế chế đã mở rộng vài đoạn của lối đi đó và xây một con đường đàng hoàng bên trên nó. Để đi qua sườn núi chứ không lên thẳng đỉnh."
Hắn ta ngước lên.
"Con đường cũ chắc vẫn ở đâu đó trên đầu chúng ta. Nếu có thể leo đến đó, chúng ta có lẽ sẽ có thể tìm được một đoạn đường không bị hư hại."
Mọi người nhìn theo ánh mắt hắn, chần chừ trước tình cảnh phải leo lên vách núi hiểm trở này. Đương nhiên là trừ Anh hùng, bình tĩnh như một vị thánh hiền.
Vì lở đá, nên vách núi không còn dựng đứng nữa, nhưng cái dốc vẫn khá cao.
Gian xảo lên tiếng đầu tiên:
"Leo lên đó? Ông bị điên à?"
Trí thức khổ sở nhún vai.
"Cậu có ý kiến gì hay hơn không?"
Không ai có cả. Sau một lát chuẩn bị, họ bắt đầu leo. Gian xảo và Trí thức cố chấp đeo theo những món vũ khí họ thu thập từ những người lính đã chết. Nhưng Sunny thì ngậm ngùi bỏ thanh kiếm ngắn mới có được lại phía sau. Cậu biết chuyến leo này sẽ đẩy sức chịu đựng của bản thân đến giới hạn.
Có lẽ lúc này thanh kiếm ngắn kia không nặng lắm, nhưng chỉ chốc nữa, vài gram trên người cậu cũng sẽ nặng cả tấn. Là người yếu nhất trong đám, chỉ theo kịp họ đã là cố sức, nên cậu không có nhiều lựa chọn lắm. Bỏ vài kí sắt là quyết định đúng đắn.
Mang đống đồ đi lên dốc núi đã đủ khó, nhưng leo núi với chúng thì chẳng khác gì tra tấn cả. Chỉ nửa giờ sau, cơ bắp trên người cậu như muốn chảy ra, phổi cậu như muốn nổ tung.
Nghiến răng, Sunny tiếp tục tiến về phía trước. Cậu liên tục nhắc nhở bản thân phải đặt chân đúng chỗ. Trên vách núi lởm chởm, băng giá này, chỉ sai một bước sẽ khiến người ta mất mạng.
'Phải nghĩ về thứ gì đó dễ chịu hơn' cậu tự nhủ.
Nhưng cậu có gì vui vẻ mà nhớ đến chứ?
Thất bại trong việc phân tâm bản thân bằng kí ức vui vẻ, Sunny bắt đầu tưởng tượng về những phần thưởng mà cậu nhận được nếu vượt qua thử thách này. Những chiến lợi phẩm ở Ác Mộng Đầu Tiên là thứ quý giá nhất mà những Người Thức Tỉnh nhận được từ Ma Pháp.
Ừ thì những thử thách về sau chắc chắn sẽ mang lại cho họ những khả năng xịn hơn, và khiến họ tăng sức mạnh lên rất nhiều. Nhưng những phần thưởng ở lần đầu tiên sẽ quyết định vai trò của họ trong cuộc đời Người Thức Tỉnh, tiềm năng của họ cao đến đâu, và cái giá họ phải trả là gì... không phải kể đến những dụng cụ mà họ sẽ cần để sinh tồn và phát triển trong Thế Giới Mộng Ảo.
Lợi ích mà Phần thưởng của Ác Mộng Đầu Tiên mang lợi khá là đơn giản, nhưng lại có lẽ là thứ quan trọng nhất: Sau khi hoàn thành thử thách, những Khát Khao Giả sẽ được ban tặng khả năng nhận thức, và tương tác với, Hồn Tâm. Hồn tâm là căn bản của cấp bậc và sức mạnh của cá thể. Tâm càng mạnh, thì sức mạnh sẽ tăng lên càng nhiều.
Điểm này cũng ứng dụng cho những Sinh Vật Ác Mộng, với một đặc điểm chết người khác, không như loài người, chúng có thể sở hữu nhiều Tâm. Một con cấp thấp sẽ chỉ có một, nhưng mà một bạo chúa như Vua Ngọn Núi có đến tận năm. Trùng hợp là, để tăng cường Hồn Tâm, cách duy nhất là hấp thu những Mảnh Hồn kiếm được từ những cái xác của các sinh vật khác ở Thế Giới Mộng Ảo.
Đó là tại sao những Người Thức Tỉnh chọn lựa chiến đầu với những Sinh Vật Ác Mộng hùng mạnh, thậm chí đánh cược bằng cả sinh mệnh của mình.
Lợi ích thứ hai thì mơ hồ hơn một chút, nhưng cũng rất quan trọng. Sau khi vượt qua Ác Mộng Đầu Tiên, họ sẽ được nâng từ Khát Khao Giả thành Mộng Giả. Thường được người ta gọi là Người Ngủ. Họ sẽ được tiến vào thế giới Mộng Ảo. Họ sẽ tiến vào vào đêm đông chí sau khi vượt qua thử thách và ở đó đến khi tìm được lối ra, và sau đó sẽ trở thành Người Thức Tỉnh chính thức. Khoảng thời gian từ lúc hoàn thành Ác Mộng Đầu Tiên và tiến vào Thế Giới Mộng Ảo rất quan trọng, vì đó là cơ hôi để rèn luyện và chuẩn bị cuối cùng mà họ sẽ có.
Trong trường hợp của Sunny, thời gian đó chỉ là một tháng, tệ nhất có thể.
Và lợi ích cuối cùng, độc nhất cho từng Khát Khao Giả vượt qua thử thách... Năng Lực Thuộc Tính đầu tiên.
Đây là "sức mạnh ma thuật", thứ tách những Người Thức Tỉnh khỏi nhân loại thông thường. Năng Lực Thuộc Tính rất đa dạng, độc nhất, và mạnh mẽ. Vài cái có thể phân thành những loại như, chiến đấu, pháp sư, và thực dụng. Nhưng vài cái có thể nói là ngoài sức tưởng tượng. Với những Năng Lực đó, những Người Thức Tỉnh đã cứu thế giới khỏi đám quái vật Ác Mộng.
Nhưng mà sức mạnh đi kèm với nhược điểm. Với Năng Lực đầu tiên, mỗi Người Thức Tỉnh cũng sẽ nhận một Khiếm Khuyết, đôi khi được gọi là phản kích. Những Khiếm Khuyết cũng đa dạng không kém gì Năng Lực, nhiều cái có thể xem như vô hại, nhưng cũng có những cái khiến người ta tàn tật, thậm chí có trường hợp tử vong.
'Không biết một nô lệ đền thờ như mình sẽ có Năng Lực kiểu gì,' Sunny suy nghĩ, không quá lạc quan cho tương lai. 'Còn lựa chọn Khiếm Khuyết thì, có vẻ như vô tận. Hi vọng thuộc tính của mình có thể tiến hóa sau vụ này. Hoặc là tốt hơn hết là thay đổi hoàn toàn luôn.'
Nếu Khát Khao Giả biểu hiện xuất sắc, có cơ hội Thuộc Tính mà họ nhận được sẽ tiến hóa sớm. Thuộc Tính, cũng như Hồn Tâm, có cấp bậc dựa trên tiềm lực và độ hiếm. Thấp nhất được gọi là Ngủ Say(dormant), theo đó là Thức Tỉnh(awakened), Vượt Bậc(Ascended), Vượt Giới Hạn(Transcended), Đỉnh Cấp(Supreme), Tôn Nghiêm(Sacred) và Thần Thánh(Divine), mặc dù chưa ai thấy cấp bậc cuối cùng cả.
'Với đống cứt mà nó vứt cho mình, thì Ma Pháp, nếu còn lương tâm, ít nhất cũng phải cho mình cấp bậc Thức Tỉnh. Đúng không? Thậm chí là Vượt Bậc!"
Cuối cùng, có một tỉ lệ bé tí để nhận được Tên Thật - một thứ như là danh hiệu mà Ma Pháp ban tặng cho những Người Thức Tỉnh mà nó ưa thích. Cái tên không có lợi ích gì cả, nhưng hầu như tất cả nhưng người Thức Tỉnh nổi tiếng đều có nó. Nên dần dần nó được xem như huân chương xuất sắc. Nhưng mà, số lượng người đạt được Tên Thật ở Ác Mộng Đầu Tiên thấp đến đáng thương, nên Sunny còn chẳng thèm nghĩ đến.
'Xuất sắc thì được gì? Cho ta sức mạnh là được!'
Cậu thầm mắng mình, suy nghĩ viễn vông như vậy chỉ khiến cậu thêm buồn rầu và bực mình.
'Chắc mình bị dị ứng với mơ ước.'
Mà dị ứng như vậy cũng buồn cười, vì nếu sống sót, một nửa phần đời còn lại của cậu sẽ phải ở trong Thế Giới Mộng Ảo. Nếu sống sót.
Nhưng phải nói, suy nghĩ viễn vông cũng có chút công dụng. Nhìn về phía mặt đá trơn trượt, cậu nhận thấy mặt trời đã xuống thấp hơn thấy rõ. Nhắc đến mới thấy, không khí có vẻ lạnh hơn nhiều.
'Dù gì cũng giết được chút thời gian.' Sunny nghĩ.
Màn đêm lại sắp đến.