Chương 10: Người Đầu Tiên Ngã Xuống

Chương 10: Người Đầu Tiên Ngã Xuống

Lúc họ quyết định ngừng lại, Sunny đã sắp ngất xỉu. Sau nhiều giờ leo gờ núi lởm chởm này, cơ thể cậu đã đến giới hạn. Nhưng khiến mọi người bất ngờ, Gian xảo còn đuối hơn cả cậu.

Đôi mắt hắn đã đục ngầu, mất tập trung, không tiêu cự nhìn xung quanh. Thở dốc, từng hơi từng hơi gấp rút, như phổi hắn sắp nổ tung vậy. Nhìn như phát sốt, mà còn không nhẹ.

Ngay khi Anh hùng tìm được nơi thích hợp để dựng trại, Gian xảo ngã lăn xuống đất. Điều đáng lo ngại nhất là hắn còn không chửi mắng giận dữ như mọi người đã quen nghe nữa. Gã nô lệ nằm im lặng không nhúc nhích, điều duy nhất khiến mọi người biết hắn còn sống là lồng ngực lên xuống hô hấp. Vài phút sau, hắn lấy ra một chai nước với bàn tay run rẩy, tham lam uống từng ngụm từng ngụm.

"Tiết kiệm nước đi," Anh hùng lên tiếng, giọng nói vốn bình tĩnh đã có chút vị lo lắng.

Bỏ ngoài tai lời khuyên đó, Gian xảo uống tiếp, đến khi bình nước cạn hết.

Trí thức nhìn cũng không tốt hơn là mấy. Chuyến leo hiểm hóc không dễ với cơ thể của người nô lệ lớn tuổi. Mặc dù lạnh buốt xương, ông ta lại ra mồ hôi liên tục, đôi mắt đỏ chót và gương mặt đau khổ.

Người yếu nhất trong cả ba, Sunny lại chịu đựng tốt nhất.

"Nếu hết nước chẳng phải chúng ta vẫn có thể nấu tuyết để uống sao?"

Anh hùng nhìn Trí thức với ánh mắt phức tạp.

"Có lẽ sẽ đến thời điểm chúng ta không còn khả năng nhóm lửa, nếu không muốn thu hút chú ý của thứ không muốn."

Không ai lên tiếng, biết rõ thứ mà Anh hùng ám chỉ là gì. Sự khủng khiếp của Vua Ngọn Núi còn mới tinh trong đầu mỗi người.

May mắn là, hôm nay Anh hùng đã tìm được một cái hốc tường tự nhiên trong vách núi. Nằm chênh vênh sau một gờ đá nhỏ hẹp. Ngọn lửa được che giấu kín đáo sau những viên đá tảng, cho phép họ sưởi ấm mà không phải lo về việc bị phát hiện. Không ai có tâm trạng trò chuyện, nên họ chỉ yên lặng nướng những miếng thịt bò mọng trên đám lửa rồi ăn.

Đến lúc bầu trời tối hẳn, Gian xảo và Trí thức đã chìm vào giấc ngủ, lạc trong đủ thứ ác mộng của mình. Anh hùng rút thanh kiếm của mình và di chuyển về phía gờ đá.

"Cậu cũng cố nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ canh giấc đầu tiên."

Sunny gật đầu rồi nằm xuống gần ngọn lửa, mết đến muốn chết đi. Ngủ trong một giấc mơ là một trải nghiệm mới với cậu, nhưng bất ngờ là khá bình thường. Ngay khi đầu chạm đất, cậu đã chìm vào giấc ngủ.

Sau khoảng thời gian mà đối với cậu là chỉ một giây, ai đó nhẹ nhàng lay cậu tỉnh dậy. Vẫn còn mất phương hướng vì say ngủ, Sunny chớp mắt vài cái, rồi nhận ra Anh hùng trước mắt mình.

"Hai người họ trông không ổn, nên tốt hơn hết là cho họ nghỉ thêm chút nữa. Đừng để ngọn lửa tắt và đánh thức chúng tôi khi mặt trời bắt đầu mọc. Hoặc nếu... nếu con thú xuất hiện."

Sunny im lặng đứng dậy thay ca với Anh hùng, hắn cho thêm vài khúc gỗ vào ngọn lửa rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Vài giờ tiếp đó, chỉ một mình cậu.

Bầu trời đen như mực, với vài ánh sao mờ nhạt và một vầng trăng non. Nhưng mà ánh sáng của nó không đủ để đâm xuyên màn đêm bao phủ ngọn núi. Chỉ có cặp mắt của Sunny có khả năng này.

Cậu ngồi trong yên lặng, nhìn về phía mà họ đã leo lên. Mặc dù đã leo một đoạn khá cao, cậu vẫn còn thấy được con đường uốn lượn ban đầu. Thậm chí cậu còn nhìn theo nó đến được mỏm đá mà họ đã phải đụng độ con bạo chúa.

Nhưng cái chấm nhỏ xíu trên mặt đá là những cái xác của các người lính và nô lệ.

Trong lúc nhìn họ, một cái bóng chậm rãi bò lên mỏm đá từ phía vực thẳm, kéo bộ vuốt của nó trên mặt đất. Mỗi khi đụng trúng một cái xác, con bạo chúa lại cầm nó lên và đưa vào mồm.

Cơn gió mang theo những tiếng nhai xương vào tai Sunny. Cậu rùng mình, vô ý đẩy rơi một viên đá nhỏ xuống gờ đá. Nó ngã xuống, đụng trúng vách đá rồi lăn xuống, khiến vài viên đá khác theo sau nó.

Trong màn đêm yên ắng, tiếng đá rơi nghe như tiếng sấm vậy.

Xa phía dưới, con bạo chúa bỗng dưng quay đầu, nhìn thẳng về phía Sunny.

Sunny đứng yên như hóa đá. Sợ đến không dám phát ra tiếng động nào. Trong một lúc, cậu còn không dám thở. Con bạo chúa nhìn chằm chằm về phía cậu, không làm gì khác.

Vài giây tra tấn trôi qua, mỗi giây dài như vô tận. Rồi con bạo chúa lại từ tốn quay đi, tiếp tục ăn những cái xác, hình như không hề thấy Sunny.

'Nó bị mù,' Sunny bỗng nhiên nhận ra.

Cậu hít một hơi, quan sát Vua Ngọn Núi với đôi mắt mở to. Đúng là vậy. Sinh vật kia không thể nhìn thấy đường.

Ngẫm lại những việc đã diễn ra, cậu càng tự tin với suy đoán của mình. Những con mắt đục ngầu, vô hồn. Nếu nghĩ kĩ lại, cậu chưa từng thấy mắt nó di chuyển. Kể cả khi đoàn xe lăn xuống vực, nó cũng không phản ứng đến khi đoàn xe bắt đầu rơi, phát ra tiếng ồn khi va chạm với vách đá.

Đương nhiên rồi! Mọi thứ đã rõ ràng hơn.

Lúc bình minh vừa chớm, Sunny đánh thức ba người còn lại. Anh hùng vốn hi vọng một đêm nghỉ ngơi sẽ giúp Gian xảo và Trí thức hồi lại sức, nhưng hi vọng của hắn bị dập tắt. Không hiểu sao hai người họ còn tệ hơn lúc trước. Có vẻ như chuyến leo hôm quá là quá sức đối với Trí thức.

Nhưng tình trạng của Gian xảo không thể nào giải thích chỉ với dùng quá nhiều sức được.Trắng bệch như xác chết, cả người run rẩy, đôi mắt nửa tỉnh nửa ngủ, và gương mặt thì quá mơ hồ.

"Hắn bị sao vậy?"

Trí thức, người cũng chả khá hơn bao nhiêu, bất lực lắc đầu.

"Có lẽ là say núi. Mỗi người mỗi khác với căn bệnh đó."

Giọng nói khàn khàn, yếu ớt.

"Tao ổn, mấy thằng chó. Tránh ra."

Gian xảo cố gắng để nói thành câu, nhưng vẫn kiên quyết nói mình không sao.

Anh hùng cau mày, rồi lấy gần hết những món đồ mà tên nô lệ cố chấp phải đeo bỏ sang phần mình. Sau khi chần chừ một chút, hắn đưa một số cho Sunny.

"Có gì xảy ra trong lúc chúng ta ngủ không?"

Sunny nhìn chằm chằm về phía hắn vài giây.

"Con quái vật ăn xác chết."

Người lính trẻ nhíu mày hơn nữa.

"Sao cậu biết được?"

"Nghe thấy."

Anh hùng đi tới mép đá và nhìn xuống, cố nhìn đến mỏm đá ở phía xa. Sau khoảng một phút, hắn nghiến chặt hàm răng, lần đầu tiên cho thấy sự do dự.

"Vậy chúng ta phải di chuyển nhanh hơn. Nếu con vật kia ăn xong đống xác, nó sẽ đi về phía chúng ta. Cần phải tìm được lối mòn cũ trước đêm nay."

Hoảng sợ và hụt hẫng, họ bắt đầu tiếp tục chuyến leo. Sunny đang chết dần dưới cân nặng của đống đồ mới thêm. May là, Gian xảo và Trí thức đã uống gần hết nước, nên nhẹ đi được một chút.

'Đây là địa ngục' Cậu tự nghĩ.

Họ leo cao hơn, rồi cao hơn, rồi lại cao hơn. Mặt trời leo cùng với họ, chậm rãi lên đến đỉnh điểm. Không ai nói chuyện, cười cợt, chỉ có tiếng thở khó khăn. Từng người một đều tập trung từng bước từng bước.

Nhưng tên Gian xảo càng ngày càng bị bỏ lại xa hơn. Sức lực của hắn đã rời bỏ hắn.

Rồi, đến một lúc, Sunny nghe thấy tiếng một tiếng hét bất lực. Quay đầu lại, cậu chỉ có thời gian để thấy một gương mặt hốt hoảng. Rồi tên Gian xảo ngã về phía sau, chân hắn trượt khỏi miếng đá phủ băng. Đập mạnh vào mặt đất rồi tiếp tục lăn xuống, vẫn cố bám vào thứ gì đó.

Nhưng đã quá muộn.

Đứng chết tại chỗ, bất lực, họ chỉ có thể nhìn cơ thể hắn lăn xuống dốc núi, để lại một đường máu trên vách đá. Mỗi giây trôi qua, Gian xảo nhìn càng không giống người mà như một con búp bê rách rưới.

Vài giây sau, cơ thể hắn dừng lại, đập trúng một tảng đá to, nhô ra vách núi. Một đống xương và thịt.

Gian xảo đã chết.