Chương 11: Ngã Rẽ

Chương 11: Ngã Rẽ

Ba người họ đứng bất động, cúi đầu nhìn về phía cái xác trong sự im lặng khó chịu. Việc vừa xảy ra nói thật cũng không phải bất ngờ, nhưng dù biết trước cũng không giúp trải nghiệm này dễ hơn bao nhiêu. Tim mỗi người như khựng lại, nhìn cơ thể vỡ nát của người đồng bọn, quá dễ để tưởng tượng bản thân là người kế tiếp.

Không ai biết phải nói gì.

Sau khoảng một phút, Trí thức thở dài.

"May là cậu đã lấy gần hết đồ dùng mà hắn ta vốn phải mang."

'Hơi vô tình, nhưng cũng không sai.' Sunny nghĩ thầm, cẩn thận quan sát người nô lệ lớn tuổi.

Trí thức nhăn mặt, nhận ra cái mặt nạ người tốt của mình vừa bị lộ dù chỉ một giây, vội vàng nói thêm với giọng điệu buồn bã:

"Mong anh bạn an nghỉ."

'Wow. Diễn đạt quá.'

Thật ra thì Sunny cũng chưa từng tin tưởng cái vở kịch người tốt của hắn ta. Đứa trẻ nào sống ở ngoại ô đều biết những người khi không lại đối xử tốt với người khác đều có mục đích gì đó cần phải lưu tâm. Hoặc là ngu hoặc là quái vật. Trí thức không giống một thằng ngu, nên Sunny luôn đề phòng hắn ngay từ ban đầu.

Cậu sống đến tận bây giờ là nhờ vào cái tính tiêu cực, không tin tưởng ai cả. Và lúc này cũng không có lý do gì để thay đổi cả.

"Chúng ta phải đi thôi." Anh hùng nói, nhìn xuống một lần cuối.

Giọng nói bằng phẳng, nhưng Sunny có thể nhận thấy rất nhiều cảm xúc ẩn giấu bên trong. Cậu chỉ không rõ cảm xúc đó là gì.

Trí thức thở dài rồi quay đầu lại. Sunny nhìn vệt máu trên những tảng đá thêm vài giây.

'Sao mình lại thấy tội lỗi?' Cậu ngạc nhiên với bản thân. 'hắn chết là đáng đời.'

Hơi khó chịu, Sunny quay lại và leo theo hai người kia.

Cứ như vậy, họ bỏ lại Gian xảo và tiếp tục chuyến leo.

Ở độ cao hiện tại, việc vượt núi đang càng ngày càng khó. Những cơn gió nặng nề đánh vào người họ đủ để thổi họ mất thăng bằng nếu không cẩn thận, mỗi bước chân đều như một canh bạc. Không khí đã trở nên loãng đến khó thở. Vì thiếu ôxy, Sunny bắt đầu cảm thấy chóng mặt hoa mắt.

Ba người họ như đang dần chết ngạt.

Say độ cao không phải căn bệnh mà chỉ cần cố gắng là có thể vượt qua. Vừa từ tốn lại vừa đè nén, không phân biệt mạnh yếu, thể chất hay sức bền. Nếu không may, một vận động viên đẳng cấp cũng có thể chịu thua trước cả một người thông thường.

Là một câu hỏi đặt ra dành cho khả năng thích ứng của mỗi người. Những người may mắn sẽ vượt qua nó chỉ với những dấu hiệu nhẹ. Sẽ có những người nằm giường cả ngày hay cả tuần, chịu đủ thứ tác dụng phụ tra tấn. Có người sẽ chết.

Làm như chỉ nhiêu đó là chưa đủ, càng lên cao không khí càng lạnh. Quần áo ấm không còn đủ để chống lại không khí lạnh nữa. Sunny cảm thấy nóng như sốt và lạnh cóng trong cùng một lúc, thầm mắng tất cả những quyết định trong đời đã đưa cậu đến thời điểm hiện tại, trên vách đá băng trơn trượt này.

Ngọn núi này không dành cho con người.

Dù vậy họ vẫn phải tiếp tục.

Vài giờ trôi qua. Bất chấp tất cả, ba người cực lực tiến về phía trước, chậm chạp tiến lên cao hơn. Cái lối đi cũ mà Trí thức nhắc đến, lúc này chắc chắn không thể quá xa. Ít nhất thì Sunny hi vọng như vậy.

Nhưng đến một thời điểm, Sunny bắt đầu nghi ngờ sự tồn tại của lối mòn này. Có lẽ tên nô lệ lớn tuổi đã nói dối. Có lẽ con đường đã bị hủy từ lâu rồi. Có lẽ họ đã đi qua nó mà còn không để ý thấy.

Cậu chuẩn bị rơi vào tuyệt vọng thì họ cuối cùng cũng thấy nó.

Một lối mòn nhỏ hẹp, mai một vì thời tiết, chỉ vừa đủ để hai người đi vai kề vai. Con đường không được trải đá, mà được cắt từ mặt đá đen bằng dụng cụ hay ma thuật gì đó không rõ, uốn lượn lên đỉnh núi như một con rồng cuộn mình. Ở vài đoạn đường, nó hoàn toàn bị tuyết che phủ. Nhưng quan trọng hơn cả, nó là đường bằng. Sunny chưa bao giờ vui vẻ đến vậy khi thấy thứ gì đó nằm phẳng.

Không nói một lời, Trí thức ném cái túi đồ của hắn một bên rồi ngồi bệch xuống. Mặt hắn trắng như xác chết, thở dốc như cá mắc cạn. Nhưng dù vậy, trên mặt hắn là một nụ cười.

"Đã nói rồi mà."

Anh hùng gật đầu và nhìn xung quanh. Vài giây sau, hắn nhìn về tên nô lệ vẫn đang ăn mừng:

"Đứng dậy đi, vẫn chưa phải lúc để nghỉ ngơi."

Trí thức chớp mắt vài lần, rồi nhìn về phía hắn với ánh mắt nài nỉ.

"Cho... cho tôi thêm vài phút nữa."

Người lính định nói tiếp nhưng Sunny bỗng dưng đặt tay lên vai hắn. Anh hùng quay đầu lại về phía cậu.

"Có chuyện gì?"

"Mất rồi."

"Mất?"

Sunny chỉ về bên dưới, nơi họ leo lên.

"Xác Gian xảo. Mất rồi."

Anh hùng nhìn chằm chằm cậu vài giây, rõ ràng hắn không hiểu Sunny cố nói gì.

'À đúng rồi. Họ đâu có biết tên Gian xảo là Gian xảo. Ờ ngại thật.'

Cậu muốn giải thích, nhưng cả Trí thức và Anh hùng đều có vẻ như nhận ra ý cậu là gì. Cùng một lúc, họ đi về phía mép đá và nhìn xuống, cố tìm điểm rơi của cái xác.

Đúng là vết máu vẫn còn có thể thấy được, nhưng cái xác lại đã mất tích.

Trí thức rùng mình, bò về phía sau, cách xa mép đá. Người lính trẻ cũng lùi lại, nắm lấy chuôi kiếm theo bản năng. Ba người căng thẳng nhìn nhau, hiểu rõ cái xác mất tích có ý nghĩa gì.

"Con quái vật," Trí thức tái nhợt hơn cả ban đầu. "Nó theo chúng ta."

Anh hùng nghiến răng.

"Đúng vậy. Và nếu như nó đã đến gần như vậy, thì chúng ta sẽ phải chiến đấu với nó sớm thôi."

Ý tưởng chiến đấu với con bạo chúa vừa đáng sợ vừa nực cười. Chẳng thà nói họ sẽ sắp chết sớm thôi. Sự thật đau đớn đến rõ ràng đối với Sunny và Trí thức.

Nhưng ngạc nhiên là người nô lệ lớn tuổi lại không có vẻ hoảng hốt nữa. Thay vào đó, hắn nhìn thấp xuống và nói nhỏ:

"Không hẳn."

Anh hùng và Sunny nhìn về phía hắn, tập trung lắng nghe. Người lính trẻ nhíu mày.

"Giải thích nghe xem?"

'Chuẩn bị đến này.'

Trí thức thở dài.

"Con quái vật đã theo đuôi chúng ta nhanh như vậy chỉ trong một ngày. Điều có nghĩa là có hai khả năng. Hoặc là nó đủ thông minh để nhận ra chúng ta muốn đi đâu, hoặc là nó đi theo mùi máu."

Sau khi suy tư, Anh hùng gật đầu, chấp nhận lập luận đó. Người nô lệ lớn tuổi mỉm cười và tiếp tục.

"Khả năng nào đi nữa, chúng ta có thể đánh lạc hướng nó và kéo thêm thời gian."

"Bằng cách nào?"

Mặc dù Anh hùng hỏi vội vã, Trí thức lại chần chừ và giữ im lặng.

"Sao không trả lời? Nói đi!"

Gã nô lệ lại thở dài và chậm chạp, như thể không muốn lắm, ngập ngừng nói ra. Sunny thì đợi tình cảnh này từ một lúc rồi.

"Chúng ta phải... làm thằng bé chảy máu. Lôi nó xuống lối đi, và để nó lại làm mồi nhử rồi tiếp tục leo lên. Nếu thằng bé hi sinh, mạng chúng ta có thể sẽ được cứu."

'Biết ngay mà.'

Nếu lúc này Sunny không giận dữ - và đương nhiên là sợ hãi - có lẽ cậu đã mỉm cười. Suy đoán của cậu là hết sức chính xác. Đoán đúng luôn khá thỏa mãn... nhưng ở tình huống mà đoán đúng đồng nghĩa với việc mình sẽ bị dùng làm mồi nhử thì không vui chút nào.

Cậu vẫn còn nhớ những lời mà Trí thức đã nói khi Gian xảo muốn giết cậu - "Đừng vội vã, anh bạn. Có lẽ thằng bé sẽ hữu dụng về sau." Những lời nói vào thời điểm đó có vẻ như tốt bụng, giờ lại mang theo một dụng ý độc ác.

'Thằng khốn!'

Bây giờ phải xem Anh hùng có nghe theo kế hoạch của Trí thức hay không.

Người lính trẻ chớp mắt, kinh ngạc.

"Ý ông là gì, làm nó chảy máu?"

Trí thức lắc đầu.

"Đơn giản mà. Nếu con quái vật biết chúng ta đi đâu, chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ kế hoạch đi qua sườn núi, và phải lên đỉnh thay vào đó. Nếu con quái vật nghe mùi máu, một người chúng ta phải làm mồi nhử để đánh lạc hướng nó."

Hắn ta dừng lại.

"Cách duy nhất đảm bảo nó không theo chúng ta nữa là để lại một người chảy máu ở phía dưới con đường."

Anh hùng đứng bất động, ánh mắt nhảy qua lại giữa Sunny và Trí thức. Sau vài giây, hắn hỏi:

"Sao ông có thể đưa ra một phương án độc ác đến vậy chứ?"

Tên nô lệ lớn tuổi diễn rất nhập vai, hắn ra vẻ ăn năn và tiếc nuối.

"Đương nhiên là nó khiến tôi rất đau đớn! Nhưng nếu không làm gì cả thì cả ba đều sẽ chết. Cách này, ít nhất hi sinh của thằng bé sẽ có thể cứu lây hai người húng ta. Thần thánh sẽ ban thưởng cho nó vì sự hi sinh!"

'Ui cha, lưỡi không xương. Suýt nữa mình cũng tin.'

Sunny yên lặng quan sát hai người, suy tính khả năng chiến thắng nếu phải chiến đấu. Trí thức thì chẳng hơn cái xác là bao, nên diệt hắn không phải là vấn đề. Anh hùng thì khác... hắn ta là một chướng ngại không nhỏ.